"Không ngờ đối tượng hẹn hò của cậu lai lịch lại lớn như vậy!" Bạch Hiểu Niên cười khẽ một tiếng chêu chọc Tố Tâm. ... Phó Kiến Văn họp xong, trở về phòng làm việc mới mở tin nhắn của Đường Tranh gửi tới. Phó Kiến Văn mặc một thân áo sơ mi quần tây, dáng người thon dài, nghiêng người dựa vào bàn, khóe môi ngậm một điếu thuốc lá, rút cà vạt ra, đặt ở trên bàn, đem cúc áo sơmi cổ mở ra ba cúc, giữa hai lông mày khó nén sự buồn bực. Lục Tân Nam ngồi ở trên ghế sa lon, bộ mặt cũng vô cùng tức giận, đem bật lửa cùng hộp thuốc lá bỏ trên khay trà. "Lão già kia là ý gì! Đầu tiên là thúc giục chúng ta bắt đầu phiên giao dịch, giấy chứng nhận cũng đem đến chỗ chúng ta rồi, giờ ông ta lại trở mặt chèn ép không cho chúng ta mở phiên gia dịch! Giấy chứng nhận nắm trong tay bắt buộc trong mười ngày phải mở phiên giao dịch, quy định này lão già kia không phải không biết!" Phó Kiến Văn thu hồi tầm mắt, cụp mắt... Đập vào mắt, chính là hình ảnh một người đàn ông trắng nõn, cao gầy đang tặng hoa cho Tố Tâm, hai mắt Phó Kiến Văn híp lại, hầu kết trượt, đem điếu thuốc lá ở khoé môi dời đi, phóng to bức ảnh lên. "Sáng sớm hôm nay khi mình tới, nghe nói trưởng phòng bộ phận thiết kế Nhất Minh bị thay đổi!" Lục Tân Nam đột nhiên nói với Phó Kiến Văn chuyện này, "Lão già đây là đã bắt đầu động thủ chuẩn bị từng bước loại trừ cậu rồi! Không biết bên Đường Tranh người kia nói như thế nào, có thể hay không đem cổ phần bán cho chúng ta, còn nửa năm nữa là mở đại hội cổ đông rồi, chúng ta nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút, bằng không thì mấy đại cổ đông cùng lão già kia sẽ hợp sức lại đánh đổ cậu chỉ bằng một câu nói." Phó Kiến Văn kéo gạt tàn thuốc lá đến bên người, gảy gảy tàn thuốc, vẫn ngắm nhìn bức ảnh: "Đây không phải việc gấp." Đang nói thì Đường Tranh hùng hùng hổ hổ đẩy cửa đi vào: "Lão Phó, không được rồi! Tiểu bạch kiểm kia lai lịch không đơn giản, là do cha mẹ Tố Tâm chọn, chọn người đàn ông này đúng là không phải kẻ tầm thường!" Đường Tranh cũng không nhìn Lục Tân Nam đang tức giận đến nỗi gương mặt cũng méo mó, hướng về ghế salon ngồi xuống: "Trên đường đi mình đã nghe ngóng, cậu đoán xem người tặng hoa cho Tố Tâm là ai! là người đã đoạt giải Nobel sinh vật học Liễu Minh Thần! Hơn nữa cùng Tố Tâm chính là thanh mai trúc mã..." "Cái gì tiểu bạch kiểm vậy!" Lục Tân Nam bị Đường Tranh không đầu không đuôi nói tới không hiểu ra sao. "Lão Phó không nói cho cậu sao, mình vừa gửi cho lão Phó một bức ảnh, có người muốn theo đuổi Tố Tâm..." Nói xong Đường Tranh lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh ra, đem điện thoại di động đưa cho Lục Tân Nam xem. Lục Tân Nam mang theo điếu thuốc lá cầm lấy điện thoại di động, liếc nhìn, đem bức ảnh phóng to, liếc nhìn Liễu Minh Thần một mắt. Lục Tân Nam ngậm vào điếu thuốc lá bĩu môi, dùng ánh mắt xoi mói đánh giá Liễu Minh Thần: "Người làm nghiên cứu khoa học như anh ta còn biết tán gái tặng hoa sao! Dáng dấp nhìn cũng tương đối bình thường, tuổi chắc cũng không lớn!" Lục Tân Nam đem điện thoại di động trả lại cho Đường Tranh, nói: "Mình nghe nói loại này cả ngày chết dí ở phòng nghiên cứu, không có nhiều thời gian, kỹ xảo cùng sự vận động chắc không bằng lão Phó, ở trên giường sợ là không được!" "Buổi trưa cùng bên kia nói chuyện như thế nào rồi!" Phó Kiến Văn mở miệng hỏi Đường Tranh. Nói tới chuyện nghiêm túc, Đường Tranh cất điện thoại di động.