“Vâng, em gửi tin nhắn cho anh khả năng anh mới vừa khởi động máy còn chưa nhìn thấy.” Tố Tâm không gạt, “Anh ta nói cái gì mà người của anh ta cũng tham dự trong đó gì gì đó!” “Anh biết!” Giọng nói của Phó Kiến Văn nặng nề, Lý Mục Dương thật đúng là bản lĩnh, Phó Kiến Văn an bài nhiều người ở bên người Tố Tâm như vậy, Lý Mục Dương lại còn có thể nói chuyện cùng Tố Tâm. Chuyện dưỡng nữ của Cố Thanh Thành bị trói đưa về trong nước, cũng là người của Lý Mục Dương tiết lộ. Lục Tân Nam suy đoán, Lý Mục Dương làm như vậy là muốn xoay trái xoay phải, lấy lòng hai đầu! Phó Kiến Văn đã xem qua tư liệu của Lý Mục Dương. Cảm thấy một người đàn ông kiêu ngạo từ trong xương tuỷ như anh ta, tuyệt đối sẽ không chơi loại trò chơi xoay trái xoay phải như vậy. Tố Tâm trở về phòng, đóng cửa lại, tiếng nói cũng mềm nhũn ra: “Cái kia, anh chú ý an toàn, trở về sớm một chút!” Cái khác Tố Tâm đều không lo lắng, chỉ lo lắng an toàn của Phó Kiến Văn. Đầu bên kia điện thoại, Phó Kiến Văn cười nhẹ, bởi vì sợ Tố Tâm lo lắng, Phó Kiến Văn không khỏi nói thêm vài câu với cô: “Trợ lý của Thanh Thành gọi điện thoại cho Lục Tân Nam, nói Thanh Thành vội vã về nước cứu người, Lục Tân Nam không khuyên nổi, cho nên anh mới qua đến, em yên tâm không có nguy hiểm gì.” “Vâng!” Giọng nói Của Tố Tâm vẫn là buồn buồn. “Ngaon, chờ anh trở lại sẽ mang cho em một món quà lớn!” tiếng nói của Phó Kiến Văn thành thục từ tính, có loại sức mạnh động viên lòng người vô cùng. Cúp điện thoại, Tố Tâm thay quần áo xong, Đoàn Đoàn nhỏ bé liền đệm lên mũi chân đẩy cửa vào trong. “Mẹ!” Đoàn Đoàn gọi Tố Tâm một tiếng. Tố Tâm quay đầu lại, đem tóc của mình buông ra, sau đó một lần nữa buộc thành một cái đuôi ngựa, rồi cười nói với Đoàn Đoàn: “Đoàn Đoàn của mẹ thật là lợi hại! Tự mình tắm rửa xong rồi!” Đoàn Đoàn được khen ngợi, lỗ tai đỏ lên, gật đầu một cái sau đó mở miệng: “Mẹ... Ăn cơm!”