Tố Tâm ăn mặc áo nhung đỏ cùng quần đen giống mọi người, nhưng khi đứng ở trong đám người, da thịt được nổi bật lên càng ngày càng sạch sẽ trắng nõn, trắng đến phản quang, đại khái là bởi vì da thịt trắng như vậy... cho nên khi ở nhóm người này liền trở nên vô cùng loá mắt. Tố Tâm mặt mày mỉm cười nhìn qua Tô Mạn Mạn đuổi đánh người dẫn chương trình cùng đội với mình, bộ dáng đẹp đến làm người ta nín thở. Có vai nữ phụ thấp giọng nghị luận với người cùng đội của cô ta, nói mình uống rượu không được, sợ là sẽ cản trở cả đội rồi... Vai nữ phụ một bộ khóc chít chít biểu lộ: “Làm sao bây giờ! tửu lượng của tôi đặc biệt kém, một chén đã ngã! Tôi sợ sẽ làm gánh nặng cho mọi người! Là trừng phạt cái gì! Nếu như thua chỉ cần một người chịu trừng phạt, tôi liền thay mọi người bị phạt rồi!” Người kia lập tức an ủi đùa giỡn: “Không liên quan không liên quan! Cô lượng sức của mình là tốt rồi! Đều là đạo diễn quá xảo quyệt, đều là quan lớn hơn một cấp đè chết người, chúng ta phải chịu lấy!” Đám người cũng đều cười ra tiếng. Công nhân viên đem hai bàn mang lên, bên trên mặt bàn đã được đặt những cốc bia đầy, Tố Tâm nhìn xem mấp máy môi. Tống Thành thở dài: “Tô Mạn Mạn chính là nổi danh có thể uống, tôi nói này đạo diễn, không bằng đội chúng tôi trực tiếp chịu thua, mọi người nói xem là cái gì trừng phạt!” Tô Mạn Mạn nghe được lời nói của Tống Thành, khóe môi nhếch lên, giơ tay trêu chọc mái tóc của mình một chút, một bộ tiêu chuẩn nữ vương, tình thế bắt buộc: “Uống rượu! Tôi mới không sợ!” “Đúng đúng đúng! Tửu lượng của mỗi người đúng là không giống nhau!” Tống Thành cười nhìn Tô Mạn Mạn. Có thể thấy được quan hệ của Tống Thành cùng Tô Mạn Mạn vô cùng tốt. Tô Mạn Mạn nhấc lông mày, bưng một chén rượu lên: “Không phục thì chúng ta chiến!”