Bên tai Tố Tâm chợt đỏ, cô đem sợi tóc móc ở sau tai: “Cái kia cũng không cần, chỉ cần để em biết anh an toàn, để cho lúc nào em cũng liên lạc được với anh là tốt rồi.” “Em yên tâm! Cùng lắm bay đi nước Pháp cần mười tiếng, khoảng thời gian này ở trên máy bay không liên lạc được, đến nơi anh sẽ gọi điện thoại cho em!” Nước Pháp... Tố Tâm gật gật đầu: “Được! Lên đường bình an!” Cúp điện thoại, Tố Tâm cùng Đoàn Đoàn ăn điểm tâm xong, đem Đoàn Đoàn đưa lên xe, đứng ở trước cửa cau mày suy đoán xem Phó Kiến Văn cùng Lục Tân Nam đi nước Pháp, phải chăng có quan hệ tới Lục Thanh. Tuy rằng giọng nói của Phó Kiến Văn nhẹ nhàng, nhưng thân phận của Phó Kiến Văn xác thực khiến cho Tố Tâm lo sợ, sợ thân phận của Phó Kiến Văn bị bại lộ, hoặc là sợ Phó Kiến Văn gạt mình đi làm chuyện nguy hiểm. Tố Tâm mở danh bạ ra, tìm tới số của Đường Tranh, nhưng khi rút điện thoại ra lại có chỗ do dự. Tìm bạn của Phó Kiến Văn để hỏi dò hành tung của Phó Kiến Văn, cảm giác thực sự không tốt lắm! Tố Tâm khép điện thoại lại cất vào trong túi, quấn chặt lấy áo khoác, vào cửa. Hôn lễ của hai người cũng sắp đến, Phó Kiến Văn hẳn là sẽ không mạo hiểm, chính là cô thần hồn nát thần tính rồi. Lại nói, lần trước có người đến Hải Thành thăm dò Phó Kiến Văn, Phó Kiến Văn bị quân đội mời đi, sau đó bình an trở về... Liên quan tới chuyện anh là Đạo Đức sẽ không có người hoài nghi nữa. Tố Tâm nhếch môi cười cười để cho mình đánh khởi tinh thần, để cho mình thanh tĩnh lại, đừng trông gà hoá cuốc như thế. Buổi chiều, Tố Tâm muốn cùng đoàn làm phim {{ hàng ma truyền kì }} đi tham gia một tiết mục, Phương Ngôn đã lái xe tới đón Tố Tâm cùng Vưu Nại Nại từ rất sớm. Trên đường, Phương Ngôn nhìn về phía Tố Tâm ngồi ở hàng ghế sau, mở miệng nói: “Cái tiết mục này tỉ lệ người xem cũng coi như là tương đối cao, chính là tiết mục mà đài truyền hình Tấn Giang mua bản quyền từ nước ngoài về, có phần yêu cầu đối với thể lực, khoảng thời gian này em có rèn luyện tốt hay không!”