Anh vùi đầu ở phần gáy của Tố Tâm, hô hấp dâng lên khiến cho phần gáy của Tố Tâm cảm thấy có chút ngứa, cô ngoẹo cổ trốn tránh: “Nha! Anh đừng náo, em đi tắm!” “Tiểu Tâm...” Phó Kiến Văn trầm thấp hô tên Tố Tâm. “Hử!” Tố Tâm tiếp lời, một cái tay ôm chặt quần áo ở nhà trong ngực, một cái tay giam ở cái ót của Phó Kiến Văn, tay nhỏ nắm chặt cổ áo của anh. “Một lúc tắm xong, mặc vào quà giáng sinh anh tặng em có được không!” Bên trong tiếng nói của Phó Kiến Văn mang theo ý cười không có ý tốt. Nghĩ đến món quà mỏng như cánh ve kia, lại còn viền ren, vải vóc thì thiếu thốn, bên Tố Tâm nóng rối tinh rối mù. “Cái nào là quà giáng sinh của em! Rõ ràng là quà giáng sinh của anh!” Tố Tâm cắn môi dưới. Không thể không nói, quà giáng sinh này của Phó Kiến Văn đưa quá giảo hoạt, đích thật là cho Tố Tâm mặc, nhưng lại là có ích đối với anh. “Quà Giáng sinh của anh, em muốn thay đổi!” Tố Tâm nghe Bạch Hiểu Niên nói, internet còn có loại tình một thú một đêm dành cho đàn ông, hình thức đặc biệt khiến cho huyết mạch người ta căng phồng! Tố Tâm nghĩ tới đây mặt có phần đỏ, cúi thấp con mắt xuống đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trên bả vai của Phó Kiến Văn... Trong hơi thở đều là mùi vị thành thục khêu gợi của anh, Tố Tâm không biết đàn ông dùng tình một thú một đêm sẽ ra sao, mơ hồ có chút ngạc nhiên, dự định một lúc nữa sẽ lên mạng lục soát một chút, đợi đến lễ Giáng sinh, sẽ bù cho Phó Kiến Văn một món quà như thế! Bằng không thì, dựa vào cái gì mỗi một lần đều là cô mặc cho anh xem! Không thể là anh mặc cho cô xem! “Đổi thành cái gì!” Phó Kiến Văn ngồi dậy, ngước mắt nhìn qua cô vợ nhỏ của mình, đáy mắt có nồng nặc hứng thú. Tay nhỏ của Tố Tâm đang nắm chặt cổ áo của Phó Kiến Văn nắm chặt lại, nhón chân lên giảm thấp tiếng nói ở bên tai anh: “bộ tình thú một đêm của đàn ông, có sợ hay không!” Một đôi mắt sáng sủa trong suốt ánh mắt nhìn qua đôi mắt sâu như hồ của Phó Kiến Văn, muốn tìm tòi nghiên cứu sự cao thâm trong đó, nhưng nhìn đến con mắt chua xót cũng không có nhìn ra một cái lý do gì. Tố Tâm cảm giác mình thua trận, cô hạ chân xuống, tránh đi ánh mắt của anh, người còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Phó Kiến Văn đặt ở trên vách tường.