Đoàn Đoàn cười rộ lên lộ ra một loạt hàm răng trắng noãn, cặp mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm quả thực manh nha khiến người khác không đỡ được. Khương Trình Viễn nhìn thấy hình ảnh như vậy, nhớ tới khi Khương Minh An khi còn bé cũng chính là biết điều đáng yêu như vậy, chỉ là lúc ấy... Khương Trình Viễn chưa từng có quý trọng và toàn tâm toàn ý yêu mẹ của Khương Minh An. Trong lòng Khương Trình Viễn khó nén chua xót, viền mắt ẩm ướt đỏ lên một mảnh. “Kiến Văn, chúng ta đi ra tâm sự, được không!” Khương Trình Viễn khắc chế sự run rẩy bên trong tiếng nói của mình, thấp giọng hỏi dò. Phó Thiên Tứ nhìn về phía Phó Kiến Văn, thấy Phó Kiến Văn đứng dậy, Phó Thiên Tứ lại quay đầu nhìn về phía Khương Trình Viễn, đột nhiên cảm thấy... người đàn ông liên tục nhìn chằm chằm vào Đoàn Đoàn này, có chút giống với Phó Kiến Văn! Đầu óc Phó Thiên Tứ đột nhiên sáng ngời, cậu ta đã từng nghe Lư Thanh Mai nhắc qua về thân thế của Phó Kiến Văn, lẽ nào... người đàn ông trước mắt này, chính là cha đẻ của Phó Kiến Văn! Phó Thiên Tứ nhìn theo Phó Kiến Văn cùng Khương Trình Viễn ra ngoài, cậu ta lập tức quay đầu hỏi Tố Tâm: “Người đàn ông kia có phải là cha đẻ của Phó Kiến Văn hay không!” Tố Tâm: “...” Này làm cho Tố Tâm biết trả lời thế nào! Đoàn Đoàn vừa nghe, liền nhìn Phó Thiên Tứ một cái, rồi lại quay đầu lại đường hoàng mf nhìn Tố Tâm, một bộ hiếu kỳ vô cùng. “Cái này... Tôi cũng không rõ lắm!” Tố Tâm lập lờ. “Nhất định là phải! Cô nhìn xem tướng mạo của hai bọn họ xem! Tôi nghe lão già Phó và mẹ tôi nói, nói cha của Phó Kiến Văn là người đàn ông cặn bã không biết chịu trách nhiệm, làm hại người chị gái chưa từng thấy mặt của tôi phải một mình nuôi nấng Phó Kiến Văn, sau đó bởi vì quá cực khổ mà bị bệnh qua đời!” Phó Thiên Tứ đàng hoàng trịnh trọng mở miệng.