Thấy Đoàn Đoàn ôm áo khoác của mình đi vào, cánh môi của Phó Thiên Tứ giật giật. Tố Tâm cởi xuống tạp dề xuống sau đó đi ra ngoài, tầm mắt của Phó Thiên Tứ vô ý cũng đi theo Tố Tâm ra phía ngoài. Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn, ngay cả Đoàn Đoàn có việc muốn đi Kim Thành, này làm cho Phó Thiên Tứ đột nhiên sinh ra một loại cảm giác lúng túng không có chỗ nào để đi. Cả nhà bọn họ đi rồi, cậu ta cũng nên đi! Viền mắt của Phó Thiên Tứ đột nhiên có một trận ấm áp xông tới, muốn phất tay áo rời đi, cũng không tìm được lý do phát giận mà gào lên, cho nên trong ngực đau buồn. Phó Thiên Tứ chậm rút ra hai cái khăn để lau tay, cúi thấp mặt mày xuống, liền nghe thấy giọng nói của Tố Tâm truyền đến: “Trong nhà hôm nay không ai, dì Lý cũng không ở, buổi trưa khả năng cậu phải gọi đồ ăn nhanh, cha mẹ cậu đang rất suốt ruột đi tìm cậu, đừng cáu kỉnh gọi điện thoại cho bọn họ, đừng làm cho bọn họ gấp gáp...” Tố Tâm đây là ý gì? Chính là để cho mình ở lại Phủ Thiên Loan! Sở dĩ Tố Tâm bảo Phó Thiên Tứ gọi điện thoại cho cha mẹ, không phải đau lòng cho Phó Thanh Tuyền cùng Lư Thanh Mai, mà là lo lắng nếu như Phó Thiên Tứ không gọi, đến lúc đó Phó Thanh Tuyền và Lư Thanh Mai lại đem chuyện Phó Thiên Tứ mất tích vu vạ cho Phó Kiến Văn. “Tôi mới không thèm gọi điện thoại cho bọn họ!” Phó Thiên Tứ đem cục giấy vừa lau tay ném vào trong thùng rác, trong lời nói đều là tính trẻ con. “Bảo cậu gọi điện thoại chính là tránh khỏi về sau cha mẹ cậu tưởng rằng Kiến Văn đem cậu giấu đi, tạo thành phiền phức không nên có.” Tố Tâm nói trắng ra, không có bởi vì Phó Thiên Tứ tuổi còn nhỏ mà e ngại. Phó Thiên Tứ nghe xong lời nói của Tố Tâm, viền mắt càng đỏ, tốt... Đây là sợ cậu ta liên lụy bọn họ!