Tố Tâm ngẩn ra, cô cúi đầu hỏi Đoàn Đoàn: “Phó Thiên Tứ đến lâu rồi sao!” Đoàn Đoàn gật đầu. Đại khái là bởi vì lần trước ở trang viên Phó gia Phó Thiên Tứ đã đứng cùng một chiến tuyến với mình, cho nên Tố Tâm tương đối có hảo cảm với Phó Thiên Tứ, cô do dự chốc lát, sau đó nhấc chân đi ra cổng. Đoàn Đoàn như là một cái cái đuôi nhỏ đi phía sau lưng Tố Tâm. Phó Thiên Tứ đứng ở hàng rào, cậu ta rất do dự, trước kia nếu như xảy ra chuyện gì, ba cậu ta sẽ trực tiếp để Phó Kiến Văn đến giúp đỡ! Nhưng là bây giờ cậu ta biết mình lão ba của mình sớm đã xích mích với Phó Kiến Văn, mà bây giờ mình xảy ra chuyện còn liếm mặt đến tìm Phó Kiến Văn... Có phải không quá tốt hay không! Kỳ thực nội tâm của Phó Thiên Tứ biết, Tố Tâm cũng là không thích cậu ta! Nhưng cậu ta vẫn đi... Phó Thiên Tứ mới vừa chuyển động bước chân, nội tâm lại xoắn xuýt lên, nếu như cậu ta đi rồi có thể đi chỗ nào nữa chứ! Viền mắt của Phó Thiên Tứ có chút đỏ, nơi mà trong đầu cậu ta có thể nghĩ tới và cảm thấy có thể động viên lòng nhất cũng chỉ có nơi này thì làm sao bây giờ! Nghe được tiếng mở cửa, Phó Thiên Tứ ngẩn ra, quay đầu lại liếc nhìn, thấy Tố Tâm đứng ở bên trong cửa, Phó Thiên Tứ theo bản năng nhanh chóng bỏ chạy. “Phó Thiên Tứ!” Giọng nói của Tố Tâm từ phía sau lưng truyền đến, động tác chạy chốn của Phó Thiên Tứ dừng lại, cậu ta giơ tay xoa xoa viền mắt đỏ bừng của mình, hai tay bỏ túi, cau mày quay đầu nhìn về phía Tố Tâm. Đoàn Đoàn nhỏ bé liền đứng ở một bên chân của Tố Tâm, tay nhỏ lôi kéo ống quần của cô, con mắt đen nhánh mắt sạch sẽ đang nhìn cậu ta... Phó Thiên Tứ cảm thấy quá mất mặt, cau mày một bộ cà lơ phất phơ, tránh khỏi ánh mắt của Tố Tâm cùng Đoàn Đoàn, khóe môi mang theo khinh bỉ: “Làm gì!”