Tố Tâm gật đầu, cảm thấy Phó Kiến Văn nói có lý. Bên ngoài ầm ầm náo loạn, Đoàn Đoàn bên này cũng đã ăn điểm tâm xong. Nhóc leo xuống khỏi ghế, cộc cộc cộc chạy đến cửa phòng ăn, nhìn thấy Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm, nhỏ bé cộc cộc cộc chạy tới... Vừa nãy Tố Tâm ở bên ngoài ầm ĩ lên cùng Diệp Tử Kỳ, Đoàn Đoàn không phải là không có nghe được. Bây giờ Đoàn Đoàn không phải là đứa trẻ hai ba tuổi nữa rồi, mơ hồ nghe được vài chữ nhưng vẫn là rõ ràng vì sao Tố Tâm lại ầm ĩ cùng Diệp Tử Kỳ như vậy, hẳn là có quan hệ tới việc nhóc bị đẩy xuống nước. Đoàn Đoàn chạy đến trước mặt Tố Tâm, ngửa đầu nhìn cô, sau đó lộ ra một cái mặt cười to: “Mẹ, Đoàn Đoàn không sợ!” Biết Đoàn Đoàn nói không sợ là chuyện lần trước rơi xuống nước, trong lòng Tố Tâm mềm nhũn, cô ngồi xổm người xuống cười với Đoàn Đoàn, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc: "ừ, mẹ biết! Đoàn Đoàn giỏi nhất dũng cảm nhất!” Thấy Tố Tâm ngồi xổm người xuống, Đoàn Đoàn chen vào trong lồng ngực của cô, một đôi Bàn tay nhỏ ôm lấy gò má cô, mở miệng: “Cái kia... Mẹ, không tức giận!” Đoàn Đoàn hiểu chuyện làm cho viền mắt của Tố Tâm đều phải đỏ lên, cô nắm lấy bàn tay đang bợ đỡ khuôn mặt mình của Đoàn Đoàn, sau đó hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc, gật đầu: “Mẹ không tức giận! Mẹ có Đoàn Đoàn làm sao sẽ tức giận được!” Đoàn Đoàn vui vẻ, ôm lấy phần gáy của Tố Tâm, dùng chính l khuôn mặt nhỏ nhắn béo múp míp của mình cọ xát vào gò má của Tố Tâm, một bộ vô cùng hài lòng. Bàn tay lớn của Phó Kiến Văn đặt ở trên đỉnh đầu Đoàn Đoàn, xoa xoa tóc của nhóc: “Đoàn Đoàn chờ thêm chút nữa, ba mẹ ăn điểm tâm xong chúng ta sẽ đi Kim Thành!” Đoàn Đoàn vừa nghe nói sắp được đi Kim Thành, nhóc dùng sức gật đầu, lộ ra một cái hàm răng trắng noãn.