Phó Kiến Văn rút dao ra, rạch vài nhát lên thân hình của con cá, dùng gia vị đã hoà vừa nãy bôi lên mình cá, động tác rất thành thạo. Phó Kiến Văn nói: “Thế nào cũng phải để cho Diệp gia biết, mấy cái này hạng mục gần đây xảy ra chuyện kỳ lạ là bởi vì sao.” Tố Tâm không nghe được Đường Tranh nói gì ở đầu bên kia điện thoại, nhưng Phó Kiến Văn nhắc tới Diệp gia, theo bản năng Tố Tâm liền liên tưởng đến Diệp Tử Kỳ. Đầu bên kia điện thoại, đột nhiên Đường Tranh cười nhẹ một tiếng: “Trước tiên để Diệp gia lão gia biết đứa con trai của ông ta chính là con hoang, sau đó lại nói cho người ta biết bởi vì cháu gái của ông ta đắc tội với người ta, cho nên công ty nhà bọn họ mới gặp vận rủi, vậy có phải con trai của Diệp lão gia cũng quá đáng thương rồi hay không! Chẳng làm gì tự nhiên bị vạ lây...” Đầu bên kia điện thoại, Đường Tranh đốt một điếu điếu thuốc lá, giọng nói mang theo cảm giác sung sướng, nói tiếp: “này như kiểu đang đi ở trên đường cái, đột nhiên có người lao ra đâm ta một dao, bị đâm xong còn hỏi người đâm tại sao lại đâm ta, người đâm rằng là bị người khác đắc tội hắn, hắn cảm thấy không sảng khoái cho nên người đó gặp vận rủi, cậu nói xem này nên tìm ai hỏi rõ lí lẽ đi!” Phó Kiến Văn cúi đầu khẽ cười một tiếng, chỉ chỉ Tố Tâm lấy cho anh một cái túi. Tố Tâm hiểu ý đem túi đưa cho Phó Kiến Văn. Phó Kiến Văn dùng túi đựng những đồ bỏ đi của con cá vào trong, rồi mở miệng nói với Đường Tranh: “Con trai của Thành Tây Vương gia đến bây giờ còn nằm ở trên giường bệnh chưa có tỉnh lại, Thành Tây Vương gia cũng không có tìm được hai người con của công ty chế dược Quang Hạ, nói không chừng hai anh em kia chạy trốn tới nước Mỹ, gặp được người quen ở Hải Thành, nếu như Lư Thanh Mai biết tin tức này chắc chắn bà ta sẽ cảm thấy rất hứng thú!”