Con mèo Anh lông ngắn to mọng ngửi được mùi tanh, nó ngồi xổm ở bên cạnh tha thiết mong chờ nhìn qua con cá ở trong lòng bàn tay của Phó Kiến Văn, Miêu Miêu mà kêu. Đoàn Đoàn chạy đến bên người Tố Tâm, đưa tay kéo ống quần của cô... Tố Tâm nghiêng đầu, thấy Đoàn Đoàn một tay lôi kéo quần của mình, một tay nâng thật cao, kiễng nhọn chân, khuôn mặt nhỏ nhắn manh nha cộc cộc banh ra muốn sờ cái trán của Tố Tâm. Tầm mắt của Phó Kiến Văn cũng nhìn về hướng Tố Tâm cùng Đoàn Đoàn, khóe môi không nhịn được mỉm cười. Tố Tâm cầm rau dưa trong tay đặt ở trên kệ bếp, con Mèo Mập nghe được động tĩnh liền quay đầu nhìn về phía Tố Tâm liếc mắt nhìn... Nhưng hiển nhiên đồ của Tố Tâm không bằng có sức hấp dẫn bằng con cá trong tay Phó Kiến Văn, Mèo Mập liếm liếm mép, tầm mắt lại nhìn chằm chằm vào con cá trong tay Phó Kiến Văn. Tố Tâm biết Đoàn Đoàn là muốn mò cái trán của mình, cô cười ngồi xổm người xuống, đem cái trán đưa gần về phía Đoàn Đoàn. Đoàn Đoàn đưa tay lên, vô cùng nghiêm túc đem tay nhỏ đặt ở trên trán của Tố Tâm, một cái tay khác lại đặt lên cái trán của chính mình, cau mày cảm thụ một chút, cảm thấy nhiệt độ trên trán của Tố Tâm cũng bằng nhiệt độ trên trán mình, Đoàn Đoàn cười ra: “Mẹ khỏe!” Tố Tâm sờ sờ đầu nhỏ của Đoàn Đoàn: “Đoàn Đoàn của chúng ta thật ngoan! Đều biết quan tâm mẹ rồi! Thực sự là tiểu áo bông của mẹ!” “Vâng!” Đoàn Đoàn gật đầu, thính tai có phần đỏ.