Thấy Phó Kiến Văn đang ngồi ở trên ghế sa lon trở mình xem tiết mục truyền hình, Tố Tâm cắn cắn môi dưới, đáp lại Đoàn Đoàn một tiếng: “Đi, mẹ dẫn con đi rửa tay rửa mặt súc miệng...” Đoàn Đoàn nhìn xem Tố Tâm ngồi xổm ở trước mặt mình giúp mình gỡ cặp sách nhỏ xuống, thấy hai gò má của Tố Tâm đỏ chót, nhóc có phần lo lắng dùng Bàn tay nhỏ của mình sờ sờ cái trán của Tố Tâm, lại mô mô phỏng giống như Tố Tâm từng làm, nhóc để một cái tay ở trên đầu mình: “Mẹ... Bỏng!” Phát hiện nhiệt độ của Tố Tâm cao hơn so với mình, hai tay Đoàn Đoàn đặt ở trên cánh tay của Tố Tâm, một mặt lo lắng, khẩn trương đến nỗi lông mày nhỏ nhíu chung một chỗ, dáng vẻ manh nha mềm mại rất đáng yêu. Ánh mắt của Tố Tâm nhìn đến Phó Kiến Văn cũng đang nhìn về hướng của mình, cô đường hoàng ra dáng nhìn về phía Phó Kiến Văn, người làm cho mặt của cô đỏ bừng, cô trừng lên nhìn Anh một cái, rồi nói với Đoàn Đoàn: “Mẹ chỉ là hơi nóng! Đoàn Đoàn súc miệng thay đổi quần áo xong lại đây lại sờ sờ, mẹ nhất định sẽ hết nóng...” Đoàn Đoàn vừa nghe, lập tức cộc cộc cộc chạy đi rửa tay rửa mặt, súc miệng sau lại cộc cộc cộc chạy lên lầu thay đổi quần áo, xuống lúc không thấy Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm ở trong phòng khách, lại cộc cộc cộc chạy tới nhà bếp. Trong phòng bếp, Tố Tâm đang lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, Phó Kiến Văn đứng ở bên cạnh chậu rửa rau xử lý cá.