“Trong nhật ký của em có ghi yêu thích đồ em bé màu hồng nhạt sao” Phó Kiến Văn hai tay bỏ túi, dựa khung cửa đứng ở nơi đó, “Nếu như em thích, tới lễ Giáng sinh lại đưa cho ngươi một cái!” Tố Tâm nhìn xem túi quà màu hồng nhạt ở trên bàn, bên trong chứa một cái tinh xảo hộp, cô hỏi: “Đây là cái gì!” “Quà giáng sinh của em, đã về rồi!” Tố Tâm nghiêm túc nhìn qua con ngươi đen nhánh của Phó Kiến Văn, hai tay nắm chặt túi giấy, mới vừa rồi nhìn vào trong đáy mắt của Phó Kiến Văn, cô như mơ hồ nhìn thấy ở trong đó một vệt ý cười nham hiểm, thoáng qua liền qua, nhanh đến nỗi khiến cho Tố Tâm không bắt được. Thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tố Tâm nhìn mình, Phó Kiến Văn ngồi dậy đi về phía bàn làm việc, anh mỉm cười mở miệng: “Anh muốn hút thuốc lá...” “Hử!” Tố Tâm nhìn xem Phó Kiến Văn đang đi tới, một tay quàng lấy eo của cô, một tay nâng khuôn mặt của cô lên, ngũ quan anh tuấn muốn đè xuống. Con mắt đen nhánh sâu không thấy đáy của Phó Kiến Văn nhìn Tố Tâm thắm thiết, giống như là một bình thuốc tình muốn mê hoặc Tố Tâm, khiến cho cô lo sợ nắm chặt lấy cổ tay của anh. Khi răng môi sắp chạm vào nhau, Tố Tâm vội quay đầu đi, hô hấp có phần gấp gáp. Con mắt của Phó Kiến Văn híp lại: “Là ai nói... mình ngọt ngào hơn so với điếu thuốc, muốn hút thuốc lá liền hôn cô ấy! Hử!” Chính là Tố Tâm nói! Tố Tâm: “...” Lời đã nói ra chính là thiếu một khoản nợ! Hiện tại Tố Tâm đã hiểu sâu sắc câu nói này. Tố Tâm cười mỉa: “Cái kia... hay là anh đi hút thuốc đi!” Phó Kiến Văn: “...” Nói chung Tố Tâm sẽ tuyệt đối không thể cùng Phó Kiến Văn hôn môi, nếu như làm không tốt sẽ lại là một trận diễn biến kịch liệt ở thư phòng! Người như Phó Kiến Văn đúng là không thể nói trước được điều gì có thể xảy ra! Mắt thấy sắp đến thời gian Đoàn Đoàn trở về, Tố Tâm không muốn mạo hiểm!