Phó Kiến Văn tắm xong ôm Tố Tâm đi ra, giúp cô thổi khô mái tóc, bên hông anh bọc một chiếc khăn tắm lớn, trong tay nắm chặt quần áo ở nhà của mình, anh hỏi Tố Tâm: “Có muốn mặc giúp anh nữa hay không!” Tố Tâm vội vã xua tay: “Không được không được!” Vốn là mặc quần áo không cẩn thận thành hai người đều cởi hết, lại không cẩn thận Tố Tâm bị chơi đùa đến mệt mỏi kiệt lực... Hơn nữa tinh lực của người đàn ông này luôn luôn tốt khiến cho cho người ta giận sôi, Tố Tâm cũng không muốn lấy thân thử hiểm. Mặc dù là vừa nãy là Phó Kiến Văn giúp Tố Tâm tắm rửa, không tiêu tốn chút sức lực nào, nhưng bây giờ hai chân của cô còn bủn rủn! Cả người nằm ở trên giường lớn mềm mại, trong thân thể giống như còn giữ lại cảm giác hung ác ra vào của Phó Kiến Văn, nếu như bây giờ Đoàn Đoàn trở về, rất có thể cô còn không ôm được Đoàn Đoàn! Khí lực của Tố Tâm thiếu một chút bị Phó Kiến Văn móc rỗng toàn bộ, vẫn nên là lưu lại chút sức lực cuối cùng này để chuẩn bị bữa tối, đợi Đoàn Đoàn trở về! Phó Kiến Văn cười, đổi quần áo ở nhà, thấy Tố Tâm ngồi ở trước bàn trang điểm, lấy mái tóc ra khỏi áo, nghiêng đầu tết thành một cái đuôi sam, lớn chừng cổ tay, khuôn mặt nhỏ nhắn được tôn lên càng ngày càng xinh đẹp. Phó Kiến Văn nhìn qua Tố Tâm đang dùng dây để buộc tóc ở trong gương, hỏi: “Có muốn... Đi xem quà giáng sinh của em hay không!” Tố Tâm ngẩng đầu, tầm mắt nhìn về phía Phó Kiến Văn trong gương, con mắt đều sáng: “còn chưa tới lễ Giáng sinh vẫn có thể xem quà giáng sinh sao!” “Khi ở cùng với em mỗi một ngày đều chính là ngày lễ, lễ vật dĩ nhiên đã chuẩn bị xong, vậy thì hôm nay hay lễ giáng sinh đều giống nhau!” Phó Kiến Văn hai tay bỏ túi, ngữ khí bình thản nói, anh nhìn lướt qua Tố Tâm vẫn ngồi ở trước bàn trang điểm, làm bộ muốn đi ra ngoài, “nếu như em không xem, anh liền xuống lầu trước!”