Sở Tầm đỡ vách tường, xua tay, chau mày: “Dẫn đường!” Bên trong phòng riêng, Mục Đào Đào đặc biệt biết khuấy động bầu không khí, mặc dù là Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm và Đoàn Đoàn không tham gia chơi cùng trong đó nhưng cũng có thể cảm giác được bầu không khí vui vẻ này. Mọi người hôm nay chơi tương đối vui vẻ, rượu mở ra cũng chưa có uống xong, thế nhưng thời gian đã không còn sớm, Tố Tâm liếc nhìn điện thoại, tính thời gian chạy trở về, cũng nên cho Đoàn Đoàn tắm rửa đi ngủ rồi. Tố Tâm sợ quấy rầy bầu không khí của mọi người, một tay che môi thấp giọng mở miệng vừa mức ở bên tai Phó Kiến Văn: “Chúng ta đi thôi, đến giờ ngủ của Đoàn Đoàn rồi.” Phó Kiến Văn gật gật đầu. Phương Ngôn nghiêng đầu chú ý tới hành động cầm qua áo khoác nhỏ của Đoàn Đoàn, hỏi: “Phải đi sao!” “Vâng!” Tố Tâm gật đầu với Phương Ngôn, “Ngày mai Đoàn Đoàn còn phải đi vườn trẻ, phải trở về rửa mặt đi ngủ rồi!” Người làm mẹ Phương Ngôn đương nhiên sẽ không ngăn cản. Có người thấy Tố Tâm khom lưng đứng dậy mặc áo khoác cho Đoàn Đoàn, vội hỏi: “chị Tố Tâm, mọi người muốn đi sao! Chơi nhiều một chút!” Không đợi Tố Tâm mở miệng, Phương Ngôn liền nói trước: “ngày mai Đoàn Đoàn còn phải đi vườn trẻ, phải mang đứa trẻ trở lại sớm nghỉ ngơi một chút! Mọi người cũng đừng có ngăn cản, về sau còn hợp tác nhiều năm với đài truyền hình Tấn Giang, còn nhiều cơ hội ăn cơm chung có đúng không!” Tố Tâm cười cầm khăn quàng cổ của Đoàn Đoàn lên, đeo cho nhóc: “Đúng! Về sau chúng ta còn rất nhiều cơ hội ăn cơm cùng nhau!” Trong tay Phó Kiến Văn nắm chặt áo khoác của Tố Tâm, đứng dậy mặc lên cho cô, động tác tự nhiên không hề cảm thấy không hài hoà, dẫn tới các đồng nghiệp trên bàn tròn đều một mặt hâm mộ... Có người đánh bạo bắt đầu ồn ào cười nói: “Ai nha! Internet đều nói hai vợ chồng các người chính là ném thức ăn cho chó, nhìn lên lời này một chút đều không có sai nha!”