Tố Tâm nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn của Phó kiến Văn, đáy mắt anh mang theo nụ cười đẹp khiến người ta run sợ, cô không nhịn được tim đập, liếc nhìn nhiệt khí bốc lên mù mịt trên bát thuốc màu nâu, cô mở miệng: “Bằng không... Anh hôn em một chút, em uống một hơi hết!” Phó Kiến Văn nhìn xem lỗ tai trắng nõn của Tố Tâm đã ửng hồng, cắn môi cưỡng chế ý cười cùng ngượng ngùng xinh đẹp, tròng mắt vẻ mặt của Phó Kiến Văn càng ngày càng sâu. Anh thả đôi đũa trong tay ra, đưa tay ra với Tố Tâm: “Đem thuốc cho anh!” Tố Tâm đem cái chén đưa cho Phó Kiến Văn, đồng thời cười trêu ghẹo anh: “Anh muốn đút cho em sao!” Phó Kiến Văn tiếp nhận cái chén, một tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Tố Tâm, lôi kéo cô đứng lên khỏi ghế, vòng qua bàn ăn, ngồi vào trong lồng ngực của mình. Tố Tâm ngồi ở trong lồng ngực của Phó Kiến Văn, giống như là một đứa trẻ, cô ngửa đầu nhìn qua Phó Kiến Văn, chỉ thấy anh đem chứa bát nước thuốc chữa cảm đưa đến bên môi, ngửa đầu... Bàn tay Tố Tâm đang khoác lên lồng ngực tiểu của Phó Kiến Văn nắm chặt lại, ý thức được Phó Kiến Văn sẽ làm gì, cả người cô đột nhiên khô nóng như nhũn ra. Ánh mắt nhìn tới chính là hầu kết khiêu gợi của Phó Kiến Văn, tầm mắt dời đi nhìn qua một chút nước thuốc trượt xuống theo môi mỏng của anh, theo góc cạnh lạnh lẽo cứng rắn uốn lượn qua cằm, hô hấp của Tố Tâm đột nhiên trở nên dồn dập. Phó Kiến Văn buông cánh tay xuống, cúi đầu hôn môi Tố Tâm, ly thuỷ tinh bị đặt ở trên bàn nhưng chưa chắc chắn, nó đổ xuống, lăn đến chạm vào đĩa thức ăn, cùng đĩa sứ phát ra tiếng va chạm nhè nhẹ. Hai tay Tố Tâm nhanh chóng siết chặt áo trước ngực của Phó Kiến Văn, cho dù là đã chuẩn bị... Nhưng bị Phó Kiến Văn đột nhiên đưa nước thuốc vào trong khoang miệng cô vẫn có chút cả kinh ngừng thở!