“Về sau em không phải tách ra khỏi anh nữa, một ngày cũng không muốn!” Giọng nói của Tố Tâm có chút nghẹn ngào. Phó Kiến Văn quàng lấy bả vai gầy gò của Tố Tâm, đem cô ôm chặt vào trong ngực, bên trong tiếng nói trầm thấp mang theo vô vàn sự ôn nhu: “Về sau sẽ không...” Mặt của Tố Tâm chôn ở trong lồng ngực của Phó Kiến Văn. Phó Kiến Văn nhận ra được trước ngực có chút ẩm ướt, anh ôm lấy Tố Tâm, để cô ngẩng mặt lên nhìn anh. Đối diện với con ngươi đỏ lòm của Tố Tâm, Phó Kiến Văn trịnh trọng mở miệng: “Về sau tuyệt đối sẽ không rồi!” Tố Tâm gật đầu, hai tay ôm sát phần gáy của anh, không nhịn được hắt xì hơi một cái. “Bị cảm!” Bước chân của Phó Kiến Văn khẽ dừng lại hỏi. Tố Tâm xoa xoa mũi, có hơi ngứa: “Thật giống có chút...” “Đi uống thuốc!” trong ánh mắt của Phó Kiến Văn đều là ôn nhu. “Cũng không cần uống thuốc, ngâm nước nóng một chút, ngủ một giấc dậy là tốt rồi, thuốc cũng có 3 phần độc, em muốn để bản thân tự kháng thể!” Tố Tâm nói xong, làm một cái động tác cường tráng. Có Phó Kiến Văn ở bên người, tâm tình Tố Tâm cũng buông lỏng hơn, ngay cả cách nói chuyện cũng đã có sức sống hơn nhiều. Phó Kiến Văn nghe Tố Tâm nói là thuốc có 3 phần độc cho nên cũng không ép cô, anh hôn cô một cái, sau đó ôm cô lên lầu. Phó Kiến Văn ôm Tố Tâm, hai người Tĩnh Tĩnh nằm ở trên giường lớn mềm mại, không có Thiên Lôi Địa Hỏa như ở biệt thự ở ngoại ô ngày hôm trước. Phảng phất chỉ cần hai người sít sao ôm nhau như vậy, cũng đã là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới này. Tố Tâm vùi ở trong lồng ngực Phó Kiến Văn, nhắm hai mắt, trầm thấp mở miệng: “Tối ngày hôm qua anh không có ở nhà, em ôm Đoàn Đoàn cũng không ngủ được, hiện tại ở trong ngực của anh, em cảm thấy đặc biệt an tâm đặc biệt thèm ngủ...” “Không ngâm nước nóng sao!” Phó Kiến Văn hỏi. “Quá mệt mỏi, anh để cho em lười biếng một ngày có được hay không!” Phó Kiến Văn có thể nghe ra được bên trong giọng nói của Tố Tâm ngập tràn ủ rũ, trời mới biết sau khi Phó Kiến Văn trở về rồi trong lòng cô có bao nhiêu an tâm, giống như là ba hồn bảy phách đều trở về vị trí cũ rồi. Này mới làm cho Tố Tâm ý thức được, cảm giác an toàn của cô lại phụ thuộc vào Phó Kiến Văn! Chính là bởi vì như thế, hiện tại vùi ở trong lồng ngực Phó Kiến Văn cô mệt mỏi liền muốn ngủ luôn rồi. “Em đều hắt xì mấy cái rồi!” ....