Đường Tranh đi vào, Tố Tâm đang rửa tay chuẩn bị đi ra gọi điện thoại cho Phó Kiến Văn, nhưng điện thoại của anh vẫn ở trạng thái tắt máy. Một ngày một đêm rồi, khả năng điện thoại của Phó Kiến Văn đã hết pin, Tố Tâm an ủi mình, rất nhanh Phó Kiến Văn liền sẽ trở về, không nóng nảy. Phát hiện góc áo của mình bị kéo, Tố Tâm cúi đầu, Đoàn Đoàn ngửa đầu nhìn qua Tố Tâm, trong lồng ngực nhóc còn ôm khoai chiên, một cái tay nâng thật cao muốn đem một mảnh khoai chiên đưa cho cô. Tố Tâm cười, khom lưng ngậm mảnh khoai chiên mà Đoàn Đoàn đưa tới, nói: “Chờ một chút, ba ba trở về là chúng ta có thể ăn cơm rồi, được chứ!” Đoàn Đoàn gật đầu. ... Phó Kiến Văn ngồi ở trên một chiếc xe mang nhãn hiệu quân đội, Hình Phong tự mình đưa Phó Kiến Văn trở về Phủ Thiên Loan. Này một ngày một đêm, ngay cả người đã từng là lão thượng cấp của Phó Kiến Văn đều đến, muốn nhờ Phó Kiến Văn phối hợp tìm Đỗ tiên sinh, nhờ Phó Kiến Văn hỏi rõ, nhưng Phó Kiến Văn đều một mực không có nhả ra. Phía quân đội cũng thực sự không có cách nào giam giữ Phó Kiến Văn, chỉ có thể để Hình Phong đưa Phó Kiến Văn trở về, trên đường lại dùng tình chiến hữu khuyên Phó Kiến Văn một chút. Người khác khuyên một ngày một đêm đều không có hiệu quả, Hình Phong cũng không có ý định uổng phí tinh thần, ngược lại là nói tới tình trạng gần đây của Vương Mãng... “Không biết lão đại còn nhớ tới Vương Mãng không, là thành viên có vóc dáng thấp nhất đội năm đó ở Iraq, nhưng bắp thịt lại đặc biệt phát triển, mọi người đều nói Vương Mãng như vận động viên cử tạ...” Hình Phong hỏi. Phó Kiến Văn gật đầu, từng người chiến hữu cùng anh kề vai chiến đấu qua, anh đều sẽ không quên.