Vưu Nại Nại hối hận làm sao vứt chai sữa chua này đi! Vừa nãy Vưu Nại Nại chỉ là tùy tiện cầm, nhưng vào lúc này nhìn xem ánh mắt của Đường Tranh nhìn chai sữa chua rồi lại nhìn mình, rõ ràng cho thấy đã hiểu lầm rồi. Vưu Nại Nại thoáng nhìn Đoàn Đoàn cơ hồ bị ghế sô pha cùng bàn trà che khuất, Vưu Nại Nại thay đổi giày, mang theo túi đồ ăn vặt đi về phía Đoàn Đoàn đi đến: “Đoàn Đoàn, có muốn uống sữa chua hay không!” Đoàn Đoàn ngẩng đầu nhìn về hướng Vưu Nại Nại nhìn tới, không có hé răng, Vưu Nại Nại mạnh mẽ đem sữa chua đặt ở trước mặt Đoàn Đoàn: “Vừa nãy dì không cẩn thận làm rơi mất cái nắp rồi, nhưng là dì không có uống nha!” Mắt to của Đoàn Đoàn nhìn qua Vưu Nại Nại, sau đó tầm mắt lại hướng về phía sau lưng của Vưu Nại Nại nhìn lại, nhóc muốn tìm Tiểu Đường Quả... Vưu Nại Nại quay đầu lại liếc nhìn về phía sau lưng mình, một mặt không hiểu ra sao. Không nhìn thấy Tiểu Đường Quả, Đoàn Đoàn thu hồi ánh mắt, chớp mắt to nhìn xem Vưu Nại Nại, tựa hồ rất nghi hoặc tại sao Vưu Nại Nại ở trong nhà của mình nhưng làm sao không gặp Tiểu Đường Quả. “Nại Nại trở về rồi sao!” Giọng nói của Tố Tâm truyền tới từ phòng bếp. Vưu Nại Nại đáp: "ừ, tôi đi mua chút đồ ăn vặt.” “Nại Nại, một lúc nữa Kiến Văn trở lại rồi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm...” Tố Tâm nói. Ánh mắt của Vưu Nại Nại nhìn đến Đường Tranh đang đi về phía ghế sa lon đi tới, Vưu Nại Nại siết chặt túi ny lon trong tay, lấy đồ ăn vặt ra cho Đoàn Đoàn sau đó đặt ở trên bàn trà, nói: “Không được, một lúc nữa huấn luyện viên Phó trở về, tôi phải đi về, Tiểu Đường Quả còn ở trong nhà chờ tôi.” Đoàn Đoàn vừa nghe nói một lúc nữa Vưu Nại Nại sẽ trở lại với Tiểu Đường Quả, Đoàn Đoàn đứng lên, nằm sấp ở trên ghế sa lon, hai tay tới cặp sách nhỏ của mình, móc ra một cái chiếc kẹp hoa đưa cho Vưu Nại Nại: “Tiểu Đường Quả...”