“A Triển, cậu nói xem... nếu như lúc trước Tiểu Mai cũng đối xử với tôi như thế, liệu kết cục giữa tôi cùng cô ấy sẽ khác hay không!” đôi tròng mắt của Lý Mục Dương nhìn về phía nơi xa, vẻ mặt xa xăm. A Triển buông thõng mắt không hé răng. “Thật hâm mộ Phó Kiến Văn...” Lý Mục Dương cảm khái một câu, sau đó chống gậy ba tong đứng lên nhưng lại ngã ngồi trở về trên ghế mây. “Lão bản!” A Triển sợ hãi gọi tên Lý Mục Dương, nhanh chóng đỡ lấy hắn. Bàn tay lớn mang theo găng tay của Lý Mục Dương đè xuống phần đầu, gân xanh trên trán đều bộc phát lên. “Tiên sinh! Chúng ta trở về nước Mỹ!” Trong lòng A Triển tràn đầy lo lắng, ngữ khí không khỏi cao lên, “Ngài vì một người phụ nữ không thích mình, thật sự muốn đem mạng sống của mình để lại ở nơi này sao! Thân thể của ngài như thế nào ngài còn khôgn rõ sao! Ngài cần trở lại nước Mỹ để tĩnh dưỡng!” Rất lâu, Lý Mục Dương có hơi hòa hoãn, anh ta thả tay đang đặt ở trên đầu xuống, bên trong đôi tròng mắt kia tất cả đều là tia máu đỏ: “Xác chết di động sống sót thì có ý nghĩa gì! A Triển... Ta cũng muốn đem hết toàn lực yêu một người một lần!” “Nhưng cô ấy...” A Triển cắn chặt hàm răng, cuối cùng cũng không nói gì nữa, sợ sẽ đả kích Lý Mục Dương. Nhưng ai cũng biết Tố Tâm chính là đã kết hôn, người ta đã có chồng! Kẻ nào đều có thể nhìn ra, Tố Tâm là yêu tha thiết Phó Kiến Văn ... Tại sao vẫn cứ chính là Tố Tâm! Cho dù là Vưu Nại Nại bên người Tố Tâm cũng tốt! Ít nhất người ta không có kết hôn! Dù cho Lý Mục Dương thích bất kì người phụ nứ nào ngoại trừ người phụ nữ của Đạo Đức tiên sinh, A Triển cũng có thể giúp hắn... Nhưng lại là Phó Kiến Văn, A Triển cũng không thể cứng rắn ép tới được!