Mà kỳ nghỉ lễ của Tố Tâm mới vừa kết thúc không lâu, cho nên thời điểm buồn nôn cũng không đúng. Mặc dù trong lòng đã có nhận thức rõ ràng, nhưng Tố Tâm vẫn là hết sức cẩn thận đem từng cái từng cái que thử thai lên ánh đèn soi thật kĩ. Xác định đều không có mang thai sau đó cô đều mang chúng ném vào thùng rác, nhưng mà ngẫm lại lại cảm thấy nhỡ đâu một lúc sau nó sẽ hiện lên kết quả khác, cô lại cẩn thận nhặt ra để ở một bên, một lần nữa rửa tay. Tố Tâm đi ra khỏi phòng rửa tay. Thấy Tố Tâm xuống lầu, Vưu Nại Nại đang ngồi ở trên ghế sa lon bỗng đứng lên, ngửa đầu nhìn về phương hướng trên lầu, hỏi: "Như thế nào rồi!" Tố Tâm nhếch môi cười cười lắc đầu: "Vừa nãy buồn nôn, hẳn là dạ dày trống rỗng, sau đó đột nhiên ăn kẹo cho nên có chút buồn nôn." Vưu Nại Nại gật gật đầu, tựa hồ nhìn ra Tố Tâm là thực sự muốn có con, Vưu Nại Nại lại nói: "Cũng có khả năng chính là thời gian quá ngắn cho nên thử mới không ra, cô có thể chờ qua mấy ngày lại thử lại." Tố Tâm gật đầu. Uốn một chút sữa bò xong, Tố Tâm cảm thấy khí lực trở về chút, nhưng vẫn là đau đầu. Cô và Vưu Nại Nại mở TV ra, ngồi ở một bên, trong tay nắm chặt chén nước còn mờ mịt hơi nước, lòng bàn tay bị bỏng đến đỏ bừng cũng không tự biết. Cũng không biết Phó Kiến Văn thế nào rồi! Thấy tâm tình của Tố Tâm không cao, Vưu Nại Nại cho rằng là vì Tố Tâm thử thai xong thấy mình không mang thai cho nên tâm tình sa sút, nhưng lại không biết nên nói như thế nào để động viên Tố Tâm, chỉ có thể ngồi ở một bên tha thiết mong chờ nhìn. Điện thoại của Tố Tâm đặt ở trên bàn trà chấn động, Vưu Nại Nại liếc nhìn Tố Tâm đang xuất thần, cô cầm điện thoại di động lên liếc nhìn, điện báo hiện ra là một chuỗi dãy số, Vưu Nại Nại gọi Tố Tâm một tiếng, sau đó đem điện thoại di động đưa cho Tố Tâm: "Điện thoại..." Tố Tâm hoàn hồn, gác lại chén nước trong tay, cầm quá điện thoại di động, ấn nghe rồi thả ở bên tai: "Alo, xin hỏi là vị nào!" "Phó phu nhân..."