"Có muốn đi bệnh viện không!" Vưu Nại Nại khẩn trương nhìn qua Tố Tâm hỏi. Tố Tâm lắc đầu: "Nại Nại, làm phiền cô giúp tôi lấy một cốc sữa bò nóng..." Vưu Nại Nại nghe vậy gật đầu đi vào nhà bếp giúp Tố Tâm lấy sữa nóng, Tố Tâm cầm qua viên kẹo trên bàn trà, xé ra một viên ngậm vào trong miệng. Cô tựa ở trên chỗ tựa lưng ghế sô pha, nhắm hai mắt, chỉ cảm thấy thời gian hôm nay trôi qua đặc biệt chậm. Vị kẹo ô mai tan ra ở trong miệng, Tố Tâm chỉ cảm thấy trong ngực hiện ra buồn nôn, loại cảm giác đó xông lên yết hầu, cô bỗng nhiên ngồi thẳng người... Sau đó giật một tờ giấy phun kẹo ra ngoài, nôn khan vài tiếng sau đó loại cảm giác buồn nôn mới giảm bớt một chút. Vưu Nại Nại bưng sữa nóng đi ra ngoài, bỗng thấy Tố Tâm vỗ ngực, Vưu Nại Nại hỏi: "Làm sao vậy!" Tố Tâm đưa tay tiếp nhận sữa bò, sau khi nói cám ơn mới nói: "Có thể là tinh dầu bên trong kẹo quá đậm, có chút buồn nôn." Vưu Nại Nại đột nhiên nhớ tới lúc mang thai Tiểu Đường Quả, cô nhớ rõ nàng lúc đó cũng là ăn một viên kẹo liền cảm thấy buồn nôn, sau đó buồn nôn chừng mấy ngày, đi bệnh viện vừa nhìn mới biết mình mang thai. Vưu Nại Nại ngồi ở bên cạnh ghế sô pha, hỏi: " có phải cô đã mang thai rồi hay không!" Tố Tâm bị Vưu Nại Nại hỏi cũng ngẩn người ra, trái tim bỗng nhiên nhanh chóng nhảy lên. "Hẳn là... Sẽ không! Kì nghỉ lễ của tôi mới vừa kết thúc không đến bao lâu! Dựa theo thời kỳ rụng trứng mà tính, không thể nào..." "Kỳ nghỉ lễ đến cũng không khẳng định được! lúc đó tôi mang thai Tiểu Đường Quả cũng tưởng rằng kỳ an toàn..." tiếng nói của Vưu Nại Nại đột nhiên ngừng lại, có phần lúng túng mím môi, hắng giọng một cái mở miệng, "Bằng không, để tôi đi mua mấy cái que thử về cho cô thử xem!" Khoảng thời gian này Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn vẫn luôn không có dùng biện pháp, nói không chắc... Là thật sự mang thai. Phó Kiến Văn không ở khiến cho trong lòng của Tố Tâm trở nên mù mịt, bởi vì một câu nói của Vưu Nại Nại, mơ hồ lại xua tan mây mù. "Vậy cô uống sữa trước, tôi đi mua que thử, lập tức trở về!"