Nhỏ bé tựa hồ cũng cảm nhận được nhiệt độ của Tố Tâm, nhóc trở mình, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt ở trong lồng ngực của Tố Tâm, ngủ say sưa. Lúc bầu trời bụng trắng, Tố Tâm mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Trong mơ hồ thật giống như nhìn thấy Phó Kiến Văn trở về, hôn hít hai gò má của cô và Đoàn Đoàn, sau đó đi vào phòng tắm rửa mặt. Sớm hơn bảy giờ, Tố Tâm bị tiếng chuông của đồng hồ báo thức ở điện thoại làm cho tỉnh giấc, cô tìm đến điện thoại di động ở trên tủ đầu giường, một khuỷu tay chống đỡ người ngồi dậy, một bên nhìn xung quanh giường lớn nhìn lại. Chỉ có Đoàn Đoàn ngủ đến ngã chỏng vó lên trời, cũng không thấy thân ảnh của Phó Kiến Văn, Tố Tâm nhớ rõ ràng lúc nửa đêm nhìn thấy Phó Kiến Văn trở về rồi! Đầu cô đau nhức, cô lôi kéo chăn đắp kín cho Đoàn Đoàn, sau đó đứng dậy đi ra khỏi giường đến phòng tắm, đẩy cửa phòng tắm ra... Trong phòng tắm sạch sẽ đến nỗi một vệt nước đều không có, cũng không có mùi thơm của sữa tắm khi rửa qua. Tầm mắt của Tố Tâm rơi vào mặt kính tủ phía dưới, nơi mà Phó Kiến Văn để dao cạo râu ở trên, vẫn còn bày ở vị trí ngày hôm qua, không có di chuyển. Tối hôm qua, là cô nằm mơ! Tố Tâm bấm véo mi tâm, cô tiến vào phòng tắm rửa mặt, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, trước mắt bầm đen, đáy mắt tràn ngập tia máu đỏ... Phó Kiến Văn nói, trễ nhất tối hôm nay sẽ trở lại rồi, cô phải tin tưởng anh! Tố Tâm thở phào một hơi, dì Lý đang trong quá trình nghỉ ngơi nên cô muốn đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho Đoàn Đoàn. Tố Tâm dùng ngón tay chải qua mái tóc, buộc một cái đuôi ngựa thấp ở phía sau, mặc thêm một cá áo khoác lông bên ngoài bộ quần áo ngủ, rón rén đi xuống lầu, sau đó vào nhà bếp chuẩn bị bữa sáng cho Đoàn Đoàn. Bồi tiếp Đoàn Đoàn ăn điểm tâm xong, Tố Tâm giúp nhóc mặc đồng phục học sinh vào, sau đó đưa Đoàn Đoàn lên xe, Tố Tâm về đến nhà, đóng cửa lại, cả người vô lực tựa ở trên ván cửa.