"Anh đi đâu vậy!" Tố Tâm hỏi, tiếng nói khàn khàn có chút oan ức. Trong tay Phó Kiến Văn bưng một chén nước mật ong, mái tóc ẩm ướt cạch cạch còn có giọt nước chảy xuống, màu mắt của anh sâu hơn: "Nhìn em ngủ ngon, sợ quấy rầy đến em cho nên anh xuông phòng khách tắm rửa! Thuận tiện xuống lầu lấy cho em một chén nước..." Nói xong, Phó Kiến Văn từ ngoài cửa đi vào, tiện tay đem chén nước đặt ở trên ngăn tủ, đem Tố Tâm ngồi ở chỗ cuối giường bế lên. "Vốn là muốn cho em tắm rửa, nhưng lại muốn cho em ngủ thêm một lát!" Phó Kiến Văn đem Tố Tâm ôm trở về trên giường, bưng nước mật ong cho cô, an vị ở một bên giường: "Uống chén nước, anh giúp em tắm rửa..." Mật ong mang theo một chút mùi vị bạc hà, hóa giải cổ họng nóng rực của Tố Tâm, cô uống từng miếng từng miếng nhỏ, cánh tay ôm cốc nước cũng bủn rủn run rẩy. Phó Kiến Văn nâng đỡ đáy chén, giúp cô giơ cái chén lên. "Về sau còn náo không!" vừa nãy Phó Kiến Văn quyết liệt bao nhiêu, trong lòng anh rõ ràng, hẳn là mệt chết Tố Tâm rồi. Tố Tâm nghe nói như thế ngẩng đầu nhìn Phó Kiến Văn, hai con mắt sạch sẽ trong suốt khiến người ta run sợ: "Cái kia... hôm nay... anh vui vẻ sao!" Phó Kiến Văn nhìn xem Tố Tâm, ánh mắt ôn nhu, gật gật đầu. "Vậy thì về sau, em còn náo!" Tố Tâm nở nụ cười thật tươi với Phó Kiến Văn, hai má núm đồng tiền ở khóe môi ngọt khiến cho Phó Kiến Văn cảm thấy như trong lòng tràn đầy mật ong. Phó Kiến Văn đem chén nước đặt ở trên tủ đầu giường, cái trán chạm vào trán của Tố Tâm, bàn tay lớn xen vào bên trong mái tóc dài màu đen, trói lại cái ót của cô, hỏi: "Em thật sự không sẽ cùng anh chết ở trên giường!" Cánh tay bủn rủn của Tố Tâm giơ lên quàng lấy phần gáy của Phó Kiến Văn: "Em nói, là kiếp sau..."