Phó Kiến Văn thả lỏng thân thể, ngồi xuống ở bậc cầu thang, một tay chống bậc thang sau lưng, dùng ngón cái lau đi vết máu đỏ chót ở trên môi mỏng, máu tươi lại xông ra, anh liếm liếm cánh môi nếm trải mùi vị ngai ngái của nó, màu mắt trở nên thâm trầm hơn, anh nhìn Tố Tâm, tựa như cười mà không phải cười, nói: "Em là thật muốn làm ở trên thang lầu!" Tố Tâm giạng hai chân ở trên người Phó Kiến Văn, ngậm vào cánh môi bị hôn đến sưng đỏ của mình, giọng nói thành khẩn: "Em thật sự không cố ý..." Nếu quả thực là làm ở trên cầu thang, này eo... sợ là phải hi sinh ở trên thang lầu rồi. Lòng bàn tay của Phó Kiến Văn chống ở bậc cầu thang, ngũ quan anh tuấn lãnh túc sâu sắc tiến tới gần Tố Tâm đang cưỡi ở trên người mình, đem người ôm vào trong lồng ngực, hôn tới vết máu ở khóe môi cô... Tố Tâm cúi thấp con mắt xuống, đầy mặt e thẹn, tay nhỏ đặt ở trước ngực Phó Kiến Văn nắm chặt lại, nắm chặt đến nỗi làm nhăn cả áo sơmi của Phó Kiến Văn, cô lại như lấy hết dũng khí quàng lấy phần gáy của anh, hôn lên. Cái trán của Tố Tâm chặn lại gò má của Phó Kiến Văn, cô hỏi: "Anh muốn làm ở trên thang lầu sao!" Bàn tay của Phó Kiến Văn đang nắm chặt tay của Tố Tâm càng nắm chặt lại: "Phó phu nhân càng lúc càng lớn mật rồi!" Gương mặt tinh xảo khéo léo của Tố Tâm bị phỏng lợi hại, cô lấy hết dũng khí ngẩng đầu, cặp mắt đen ngập nước giống như là Hắc Diệu Thạch, nhìn qua Phó Kiến Văn bỗng rực sáng trong suốt, rồi lại lộ ra vẻ phủ mị câu hồn, cô hỏi: "Vậy anh thích sao!" Cánh tay mảnh khảnh của Tố Tâm vẫn quàng quanh phần gáy của Phó Kiến Văn, cô đưa môi lên hôn nồng nhiệt, ngậm vào môi mỏng, trầm thấp lên tiếng: "Hử! huấn luyện viên Phó!" Đáy mắt cùng vẻ mặt của Phó Kiến Văn nóng rực đáng sợ, loại cảm giác sẽ đem mạng bỏ ở dưới thân kéo tới, khiến cho cột sống của Tố Tâm không nhịn được run lên, nhưng cô không có đào binh chạy trốn mà vẫn ngoan ngoãn ngồi ở nơi đó. 3/10