Một tay Tố Tâm cở thắt lưng phát ra tiếng kêu lách cách, tiếng kêu như va vào trong lòng cô, đụng khiến tâm của cô loạn như ma, đầu óc cũng loạn tung lên, chính mình cũng không biết mình đang làm gì, run rẩy lại cởi cúc quần tây của Phó Kiến Văn. Phó Kiến Văn dùng sức nắm lấy tay nhỏ của Tố Tâm, cô ngẩng đầu, hai con mắt mê ly một bộ hồ đồ. "Em muốn làm ở chỗ này sao... Hử!" hô hấp của Phó Kiến Văn nặng nhọc, giọng nói khàn khàn rối tinh rối mù, dễ nghe khiến cho lỗ tai đều muốn nóng lên, "Gấp gáp cởi quần của anh như vậy!" Nhiệt độ trên mặt của Tố Tâm nổ tung: "... Xin lỗi!" Phó Kiến Văn buông tay nhỏ thiếu một chút mở cúc quần tây của mình ra, tiếp tục hôn cô... Mới vừa di chuyển bước chân, Tố Tâm nghe được tiếng thắt lưng của Phó Kiến Văn vang lên theo mỗi bước chân, nỗi lòng bất ổn nên giẫm phải một món đồ chơi, trọng tâm mất khống chế, trời đất quay cuồng, cô ngã nhào vào người Phó Kiến Văn, hai người cùng nhau ngã xuống đất. "A..." Tố Tâm kinh hô cùng nghẹn ngào tất cả đều bị Phó Kiến Văn nuốt vào! Một tay Phó Kiến Văn che chở Tố Tâm, một tay chống đỡ bậc cầu thang, mới tránh khỏi hai người rơi chật vật, nhưng răng môi của hai người đụng vào nhau khó tránh khỏi bị mẻ ra máu. Tố Tâm bị sợ hết hồn, hai tay chống đỡ lồng ngực của Phó Kiến Văn, hoang mang hoảng loạn muốn đứng lên, cánh tay của Phó Kiến Văn sít sao vòng quanh eo nhỏ của Tố Tâm không có buông ra một chút nhỏ. Mặt Tố Tâm đỏ lên như quả cà chua, cô nhìn qua gương mặt anh tuấn của anh, con mắt khẽ run, trong miệng tất cả đều là mùi tanh của máu, nhưng lại không cảm thấy đau nhức... "Không có chuyện gì chứ!" Giọng nói của Tố Tâm nhỏ như muỗi kêu, một bộ bị hoảng sợ nhìn qua Phó Kiến Văn, lo lắng đến nỗi hai con mắt khẽ run. 2/10