Mình cảm động đồng ý lời cầu hôn, tuy rằng trong giấc mộng mình không thấy rõ lắm gương mặt của người kia, nhưng mình biết đây không phải là anh Hứa Khai, mặc dù như thế, trong lòng vẫn như cũ không cầm được áy náy rung động! Mình cho rằng sau giấc mộng này sẽ đến giấc mộng khác rồi sau đó sẽ quên đi, nhưng sau khi tỉnh lại cái cảm giác áy náy cùng cảm động kia vẫn vô cùng rõ ràng! Mình nói cho mẹ giấc mộng của mình, mẹ nói đây là một cái tiên đoán, người đàn ông trong mộng khiến mình áy náy cùng cảm động, chính là chồng tương lai của mình, và sẽ là người mà mình yêu nhất! Nếu thật đúng như mẹ nói, vậy thì chồng tương lai của mình thật sự không phải là anh Hứa Khai sao? Lương Mộ Lan không có lừa cô! Tuy rằng cảnh tượng như vậy chính là Phó Kiến Văn nhìn lén nhật ký của cô để làm! Nhưng... chồng tương lai của cô! Người mà cô yêu nhất, xác thực không phải là Hứa Khai! Phó Kiến Văn đứng lên, Tố Tâm liền nhào vào trong lồng ngực của anh, nhào khiến anh lui về phía sau một bước mới đứng vững trọng tâm. "Anh nhìn, nhìn lén nhật ký của em lúc nào vậy!" Tố Tâm đem mặt chôn ở trước ngực Phó Kiến Văn, giọng nói nghẹn ngào. Một tay Phó Kiến Văn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tâm lên, ngón cái có lau làm sao cũng đều không sạch được nước mắt: "Lúc giúp em dọn dẹp phòng đi thuê, quyển nhật ký rơi ở trên mặt đất..." "Cho nên, chính là trong cõi u minh nhất định, anh chính là chồng của em, là người mà em yêu nhất!" Tố Tâm cười, cười nhưng nước mắt không ngừng được. Phó Kiến Văn ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tố Tâm, không có mở miệng, nụ cười ôn nhu. "Kiến Văn, làm sao anh lại tốt như vậy!" giọng mũi của Tố Tâm dày đặc, "Tốt đến nỗi đời sau em cũng không muốn thả anh ra rồi" "Ừm!" Phó Kiến Văn cúi đầu, môi mỏng như có như không lướt qua miệng nhỏ của Tố Tâm, "Vậy thì cũng đừng thả!"