Sau khi Phó Kiến Văn lên lầu, Tố Tâm đứng ở bên cạnh cửa sổ nhìn vào túi đồ mà Khương Trình Viễn treo ở cửa, nhìn ra được đó chính là món đồ chơi, hẳn là mua cho Đoàn Đoàn, cũng không biết Phó Kiến Văn muốn xử lý như thế nào. Khi hai người ra cửa, tầm mắt nhìn chằm chằm vào món đồ chơi treo trên hàng rào, thấy Phó Kiến Văn đưa tay đẩy cửa, Tố Tâm hỏi: "lễ vật trên cửa này nên xử lý như thế nào!" Phó Kiến Văn nói: "Treo nơi này, đợi Đoàn Đoàn trở về nhìn xem có muốn hay không!" Tố Tâm mím môi, đi theo Phó Kiến Văn lên xe. ... Dọc theo đường đi Tố Tâm đều nhẫn nhịn không hỏi Phó Kiến Văn xem rốt cuộc là lễ vật gì, nửa giờ đường xe, từ khi đô thị đến ngoại ô, Tố Tâm ngồi ở vị trí kế bên tài xế đã có thể thấy rõ ràng núi non rồi. Càng ngày Tố Tâm càng nghi hoặc, không nhịn được nghiêng đầu hỏi Phó Kiến Văn: "Rốt cuộc là lễ vật gì mà phải đến tận ngoại thành vậy!" Phó Kiến Văn nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Tố Tâm, đáy mắt dạt dào ý cười: "Anh cho rằng em sẽ nhẫn nhịn không hỏi!" Tố Tâm bị Phó Kiến Văn nói khiến cho lỗ tai cũng nóng lên, cô thu tầm mắt lại ngồi thẳng người dậy, mắt nhìn về phía trước nhẫn nhịn không hỏi, không được mấy phút lại ngồi không yên nghiêng đầu nhìn về phía Phó Kiến Văn, há miệng không lên tiếng... Ánh mắt của Phó Kiến Văn chú ý đến hành động mờ ám của Tố Tâm, ánh mắt anh ôn hòa: "Ở nội thành cũng có chuẩn bị cho em lễ vật cầu hôn lớn giống như vậy!" Nói xong, Phó Kiến Văn đánh chuyển hướng đèn. Phía trước là một đường trải nhựa dài thăm thẳm: Xem ra giống như là phố mới, lại được cơn mưa đêm qua cọ rửa đặc biệt sạch sẽ. Hai bên con đường là cây Ngô Đồng, mùa này Ngô Đồng thụ phấn đã trở nên óng ánh vàng, hai bên đều là lá rụng, đẹp như một bức tranh sơn dầu. Trái tim của Tố Tâm không khỏi rầm rầm nhảy lên.