Tố Tâm rửa mặt xong thay quần áo xong xuống lầu, ngoài cửa sổ, Phó Kiến Văn cùng người đàn ông trung niên kia sóng vai đứng ở dưới mái hiên, khớp xương ngón tay dài nhỏ của anh còn mang theo một điếu thuốc lá chưa châm lửa. Bật lửa của Phó Kiến Văn, đều bị Tố Tâm giấu đi rồi. Đã nói để Phó Kiến Văn từ từ cai thuốc, nhưng từ lúc được thử qua mùi vị khổ sở của thuốc lá, Tố Tâm cảm thấy bỏ càng nhanh càng tốt... Cô tiến vào nhà bếp, đem cốc nước ấm vừa nãy đổ đi, lại rót đầy cho mình một ly nước ấm khác, uống một hớp, đầu ngón tay nhanh chóng siết chặt cốc nước, không nhịn được quay đầu lại, ý đồ nhòm ngó biểu lộ của Phó Kiến Văn, hy vọng tìm ra một chút đầu mối về quan hệ của bọn họ. Toàn bộ Phủ Thiên Loan đều rất yên tĩnh, an tĩnh đến nỗi Tố Tâm có thể nghe được tiếng đồng hồ quả lắc đung đưa bên trong phòng khách. Vừa nãy vị tiên sinh kia nói, ông ta là... cha của Kiến Văn! Cha...! Chẳng lẽ là... cha ruột! Tố Tâm để cái chén trong tay xuống, theo bản năng rướn cổ lên nhìn về hướng ngoài cửa sổ nhìn lại. Tố Tâm nhớ rõ, Phó Kiến Văn đã nói anh và em trai của mình chính là anh em cùng cha khác mẹ. Lúc trước Phó Kiến Văn đi Iraq, chính là đi cứu bọn họ! Như vậy, mẹ của Phó Kiến Văn cùng cha của Phó Kiến Văn trong lúc đó, lại phát sinh qua cái gì! Trước đó Phó Kiến Văn mang Tố Tâm đi đến Kim Thành gặp chú Phúc cùng dì Phúc đã nói, anh được một người bà nuôi lớn từ nhỏ, người bà kia đã qua đời từ khi anh đi chấp hành nhiệm vụ, anh chưa kịp báo đáp bà trong lòng hổ thẹn cho nên đã đi tìm cháu ngoại của bà, chính là chú Phúc... Chính là bởi vì quan hệ với người bà kia, cho nên mỗi lần tới Kim Thành, có thời gian Phó Kiến Văn đều sẽ đi thăm chú dì Phúc. Sau khi bọn họ kết hôn, Phó Kiến Văn mang Tố Tâm đi tới nhà của chú dì Phúc, Tố Tâm còn nhớ dì Phúc nói bà cùng chú Phúc cả đời không có được con, liền coi Phó Kiến Văn làm con của bọn họ!