Mỗi lần chỉ cần ngửi được mùi vị trên người Phó Kiến Văn, chỉ cần cùng Phó Kiến Văn môi lưỡi đụng vào nhau, Tố Tâm liền giống như là bị mê hoặc, nhất định sẽ bị động tình. Tố Tâm bị hôn đến phần gáy cùng cả người đều bủn rủn... Môi lưỡi hơi chút tách ra, Tố Tâm liền thở dốc không ngừng, Phó Kiến Văn cũng thở dốc, anh mở miệng nói: "Lượng hô hấp thật ít." Hai người đứng chạm trán vào nhau, bởi vì thiếu dưỡng khí mà đại não từng trận trống không. Sau khi bình phục, bàn tay nhỏ của Tố Tâm nâng khuôn mặt của Phó Kiến Văn lên, chậm rãi mở miệng: "lượng hô hấp của em, liền xin nhờ vào huấn luyện viên Phó." Màu mắt của Phó Kiến Văn chìm xuống: "huấn luyện viên Phó!" "Nại Nại nói, trước đây anh chính là huấn luyện viên của bọn họ, huấn luyện viên ma quỷ!" tiếng nói của Tố Tâm rất nhẹ, bên trên gò má có xuất hiện từng vệt thẹn thùng ửng đỏ. Phó Kiến Văn hôn xuống cánh môi của Tố Tâm, tròng mắt cùng tiếng nói bên trong đều mang theo vẻ ám muội: "huấn luyện viên Phó rất nghiêm khắc sao!" Hai tay Tố Tâm ôm thật chặt phần gáy của Phó Kiến Văn một lần nữa, áo ngủ màu đen trượt xuống theo cánh tay đang giơ lên của Tố Tâm, lộ ra hai cánh tay trắng nõn của cô, cô kiễng nhọn chân hôn lên môi mỏng của anh, nói: "Có bao nhiêu nghiêm khắc!" Phó Kiến Văn đem Tố Tâm từ con gái biến thành phụ nữ, cũng tận mắt thấy Tố Tâm từ rụt rè e ngại đến thẹn thùng mê người, đúng mực đắn đo vừa vặn hút hồn người khác. Đoá hoa hồng mang tên Tố Tâm này, cuối cùng vì một mình Phó Kiến Văn mà nở rộ... Vốn dĩ bàn tay của Phó Kiến Văn còn chống ở trên kệ bếp, nhưng lúc này đã quàng lấy eo nhỏ của Tố Tâm, không nhịn được đem cô kéo vào trong lồng ngực của mình, hôn đến kịch liệt, bàn tay lớn nắm lấy bờ mông cô, ôm lấy đặt ở trên kệ bếp. Dây buộc tóc cũng theo tóc dài trượt xuống rơi trên kệ bếp, một đầu tóc dài của Tố Tâm tản ra, tóc đen như thác nước xoã ra, xinh đẹp lộng lẫy dưới ánh đèn, nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn xinh xắn, ôn nhu khiến cho người khác muốn vò nát vào trong ngực.