Không đợi A Triển nói xong, Lý Mục Dương chống gậy ba tong, quay đầu cười, nụ cười như hoa anh túc: "Hiện tại có hai nhóm người đến Hải Thành... từng nhóm một đang chuẩn bị thăm dò mấy người bạn bên cạnh Cố Thanh Thành, nhìn xem kẻ nào là Đạo Đức tiên sinh! Ta cảm thấy kịch hay như vậy mà không xem thật đáng tiếc, dù có sống thêm mấy trăm năm đều không thể nhìn thấy được, làm sao có thể bỏ qua!" Hắn thật sự rất muốn nhìn xem Cố Thanh Thành sẽ làm thế nào, nhìn xem... Vị Đạo Đức tiên sinh kia sẽ làm thế nào. A Triển lo lắng: "Nhưng chỉ lo thân thể của ngài..." Không đợi A Triển nói xong, Lý Mục Dương lại nói tiếp: "Cậu nói xem liệu vị Đạo Đức tiên sinh kia có từ từ, từ từ ló đầu ra hay không!" A Triển không trả lời, cậu ta sợ Đạo Đức tiên sinh chưa kịp ló đầu ra, thì Lý Mục Dương đã bỏ mạng ở nơi này rồi. Lý Mục Dương ngồi xuống ghế sa lon, độ cong ở khóe môi càng ngày càng rõ ràng, cũng càng làm người ta sợ hãi: "Có thể tưởng tượng xem sự náo nhiệt này... aizzz, trước tiên cần phải nghĩ biện pháp đốt một cây đuốc mới được! A Triển, cậu nói xem!" A Triển không hé răng, cau mày nhìn qua Lý Mục Dương... A Triển cảm thấy từ lúc Lý Mục Dương gặp được Tố Tâm, bên trong đáy mắt của Lý Mục Dương dường như đã có sức sống, nhưng mà... Cũng biến thành người khiến cho A Triển cảm thấy có phần xa lạ. "Lão bản..." nắm đấm bên người A Triển nắm chặt lại. ... Lục Tân Nam che một cái ô màu đen đứng ở trước cửa Phủ Thiên Loan, khóe môi ngậm một điếu thuốc lá, bên trong làn khói trắng, con mắt anh ta khẽ híp mắt, nhìn xem hạt mưa rơi xuống mặt đất. Dưới chân Lục Tân Nam tất cả đều là đầu mẩu thuốc lá, giống như vừa hút xong cả một hộp thuốc lá, anh ta hạ quyết tâm ném điếu thuốc lá hướng vào trong thùng rác, khói bụi màu xám trắng bắn tung toé, đầu mẩu thuốc lá cùng giọt mưa thi nhau rơi xuống vũng nước, phát ra tiếng tạch tạch. Lục Tân Nam đẩy cửa cổng ra, đi tới trước cửa nhà, cụp ô xuống, đè xuống chuông cửa, tiện tay đem chiếc ô ẩm ướt cạch cạch bỏ vào trên giá.