"Mạn Mạn!" Mẹ của Tô Mạn Mạn dùng sức kéo cánh tay của Tô Mạn Mạn, "Con làm cái gì vậy!" Phó Thành sợ hết hồn, theo bản năng muốn xông tới đỡ Phó Minh Minh, nhưng căn bản không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem Phó Minh Minh bị đạp ra ngoài. Mấy người lớn đều gào thét tên của Tô Mạn Mạn, ai cũng không nghĩ tới Tô Mạn Mạn lại đột nhiên ra tay đối với một đứa bé. Nhưng, một đứa bé đột nhiên nói ra những lời như vậy, nếu nói là tự mình nghĩ ra được, đánh chết những ông bà già này đều không tin! Đứa trẻ chính là giấy trắng... lời nói ác độc như vậy không ai dạy thì cũng là học ở nơi nào đó! Những người đứng ở chỗ này, người khác không nói, nhưng Phó lão phu nhân... bà cũng đã sớm sống thành tinh! Cho dù trước đó không có nhìn ra dã tâm của Phó Thành, nhưng lời này từ trong miệng con của Phó Thành nói ra, tâm tư của Phó lão phu nhân đột nhiên run lên một cái, có phần rõ ràng một số chuyện. Những năm này, trong lòng Phó Thành làm sao có thể không có ý hận! Cẩn thận suy nghĩ một chút, kỳ thực tình cảnh của Phó lão phu nhân hiện tại cũng không khác Phó Thành trước kia pà mấy... Mặc dù Phó Thành không phải là máu mủ của Phó gia, dù cho anh ta không phải là đích thân Phó lão phu nhân sinh ra nhưng cũng là người thừa kế duy nhất của Phó gia, không nghĩ tới giữa đường nhảy ra một cái Phó Kiến Văn, Phó gia còn không do dự từ bỏ Phó Thành, lựa chọn người có liên hệ máu mủ là Phó Kiến Văn đến kế thừa tập đoàn Khải Đức! Bây giờ Phó lão phu nhân cũng cho rằng tập đoàn Khải Đức cuối cùng cũng giao vào trong tay người có máu mủ với Phó gia là Phó Kiến Văn, không nghĩ tới Phó Thanh Tuyền lại đột nhiên có một người con riêng, hơn nữa còn muốn đem tập đoàn Khải Đức giao cho cái người không hề có liên hệ máu mủ gì với Phó lão phu nhân.