"Bà nội, luận về huyết thống thì Đoàn Đoàn mới chính là cháu ruột của ngài, luận tuổi tác Đoàn Đoàn nhỏ hơn so với bọn họ, luận về bối phận Đoàn Đoàn cũng nhỏ hơn, Phó Tâm Tâm cùng Phó Minh Minh kia bị ủy khuất là có thể đại náo, Đoàn Đoàn bị thương ngài lại không cho Tố Tâm đòi lại công bằng, đây là đạo lí gì! Cho dù là xử lý công bằng cũng không phải chính là như thế này!" "Phó Mạn Mạn, con theo ta lại đây! Nói càn cái gì!" Mẹ của Tô Mạn Mạn mẹ rất phản cảm chuyện Tô Mạn Mạn nói chuyện gia đình nhà Phó Thanh Tuyền, cho nên lôi kéo Tô Mạn Mạn đi ra chỗ khác. "Con làm sao lại nói càn, lời con nói cũng là lời nói thật!" Tô Mạn Mạn vuốt tay, một bộ vô tội không biết sai ở nơi nào. Mẹ Tô Mạn Mạn: "..." Mẹ của Tô Mạn Mạn là hiểu rõ con gái của mình, biết chuyện hôm nay dù không liên quan đến Tô Mạn Mạn nhưng Tô Mạn Mạn là nhất định phải quản, ai cũng không khuyên được. "Diệp Tử Kỳ, cô còn có cái gì muốn nói! Cũng đừng nói người Phó gia chúng tôi khi dễ một nhà các người, tôi cho cô thời gian biên chuyện xưa!" Cặp mắt xinh đẹp của Tô Mạn Mạn nhìn qua Diệp Tử Kỳ, ngữ khí khinh bỉ càng ngày càng thể hiện rõ ràng, "đứa trẻ nhà các người đem đứa trẻ của Phó gia bắt nạt thành bộ dáng này, còn thiếu chút nữa muốn mạng của đứa trẻ nhà chúng tôi, còn dám lớn mặt nói nhà chúng tôi khi dễ các người!" Phó Minh Minh thấy mình mẹ cùng chị gái và ba ba không nói gì, đặc biệt là chị gái lại cạch cạch rơi nước mắt, đột nhiên đánh bạo chỉ về phía Đoàn Đoàn: "Mày đáng chết! Ba ba mày đoạt công ty của ba ba tao! Ba ba mày cũng nên chết! Cả nhà các người đều đáng chết! Làm sao mày không chết đuối đi!" Phó Thành căng thẳng, nắm đấm bên người nắm chặt: "Phó Minh Minh! Ai dạy con nói những câu nói này!" Thấy Phó Minh Minh chỉ vào Đoàn Đoàn mắng đáng chết, đầu óc Tố Tâm vù một tiếng, cô mới vừa giương tay muốn hung hăng cho Phó Minh Minh một cái bạt tai thì màu mắt của Tô Mạn Mạn chìm xuống, xoay người liền một cước đạp Phó Minh Minh bay thật xa ra ngoài. "Sao mày không chết luôn đi! Cả nhà mày mới đáng chết!" Tô Mạn Mạn nổi giận nên căn bản cũng không quản Phó Minh Minh chỉ là đứa trẻ, hận không thể lại xông tới giẫm chân lên cái miệng vừa nói kia. "Minh Minh!" Diệp Tử Kỳ sợ đến rít gào, trong nháy mắt, huyết dịch cả người đọng lại, cả người không cách nào nhúc nhích, sợ con trai mình xảy ra chuyện.