Tô Mạn Mạn dùng Đoàn Đoàn trở thành một cái cái cớ thật hay đem Tố Tâm đi ra khỏi phòng khách. Không tính đến hai đứa bé của Phó Thành, thì hôm nay, ba người Tô Mạn Mạn, Phó Kiến Văn và Tố Tâm chính là bậc con cháu. Còn các anh em họ khác trong nhà đều lớn rồi, có chuyện của riêng mình phải bận rộn, không thể nào như người lớn tuổi có thời gian tụ tập cùng một chỗ như vậy. Thứ hai, những năm này Phó Thanh Tuyền đều không có bước chân vào cửa lớn Phó gia, mặc dù bây giờ Phó Kiến Văn vui vẻ sung sướng, nhưng có người nào không biết Phó Thanh Tuyền có con riêng ở bên ngoài, đồng thời còn có ý định đem tập đoàn Khải Đức giao cho người con riêng kia. Cho nên các anh em họ kia có thời gian này tới tham gia sinh kị của một người đã mất để lấy lòng Phó Kiến Văn, còn không bằng thật tốt đi tìm khách hàng nói chuyện xã giao bàn chuyện làm ăn hoặc là đi uống rượu tán em gái còn sảng khoái hơn. Tô Mạn Mạn mang theo Tố Tâm vừa đi về gian phòng của Đoàn Đoàn, một bên lười nhác phàn nàn nói: "Không biết có phải vì tôi lớn tuổi rồi hay không mà tôi luôn cảm thấy mấy người lớn tuổi nói chuyện càng ngày càng không có ý tứ, chẳng qua là bà nội rất thích mang tôi theo, chứ không thời gian này tôi chẳng đang nằm ở nhà nghỉ ngơi rồi!" "Bà nội đi đâu cũng đều muốn mang cô theo, đó là vì bà ấy yêu cô..." Đã từng, có một người đi đâu cũng thích mang theo Tố Tâm đi cùng, đó chính là bà nội Tố, tuy rằng bà nội rất nghiêm khắc, nhưng đáy mắt chưa bao giờ che giấu sự yêu thương dành cho Tố Tâm. "Đúng rồi, Phó Thiên Tứ tham gia cái tiết mục tuyển tú kia, tiết mục đó đã bị Cục trên cưỡng chế ngưng phát hình rồi." Tô Mạn Mạn bĩu môi, "còn nói là sự cạnh tranh của tiết mục mục này quá ác liệt, đã tạo thành ảnh hưởng không tốt lan rộng khắp nơi rồi, không biết chuyện này có phải là tác phẩm của ông ngoại Phó Kiến Văn hay không."