Ngay cả Phó Thanh Hà vẫn cảm thấy Phó Kiến Văn chính là loại nhát gan, làm trong quân đội thật tốt thì không làm nhất định phải xuất ngũ trở thành luật sư sau đó lại làm thương nhân, nhưng ở lần kia Phó Kiến Văn đứng ra che chở cho Tố Tâm, Phó Thanh Hà đã nhìn Phó Kiến Văn với ánh mắt khác xưa, ông ta cảm thấy Phó Kiến Văn có thể đứng ra che chở vợ của mình như vậy, vẫn tính là đàn ông. Hai đứa con của Phó Thành tựa ở bên người Phó lão phu nhân, chớp mắt to nhìn qua Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm... "Kiến Văn!" Phó Thành chào hỏi trước cùng Phó Kiến Văn. Một tay Phó Kiến Văn vịn lấy eo nhỏ của Tố Tâm, sau đó gật đầu với Phó Thành, anh mở miệng giới thiệu với Tố Tâm: "Phó Thành..." "Chào ngài!" Tố Tâm gật đầu. Phó Thành khẽ cười với Tố Tâm, cũng không thèm tính toán chuyện Phó Kiến Văn không có gọi mình bằng cậu. Phó Thành rất rõ ràng vị trí của anh ta ở Phó gia, cái danh "Cậu" này, anh ta cũng biết là hữu danh vô thực vì giữa anh ta với Phó gia chẳng có quan hệ máu mủ gì, cũng chẳng phải danh chính ngôn thuận. "Bà nội, chú này cũng là người nhà của chúng ta sao!" Phó Tim Đèn quay đầu, một mặt ngây thơ nhìn qua Phó lão phu nhân, hỏi. Chú sao! Phó lão phu nhân nhìn về phía Phó Kiến Văn chính lúc đang đỡ Tố Tâm ngồi xuống, bà ý thức được nếu như dựa theo bối phận, Phó Kiến Văn phải gọi Phó Thành một tiếng cậu, Phó Tim Đèn cùng Phó Minh Minh cũng nên gọi Phó Kiến Văn một tiếng anh trai. Chỉ là, từ khi mới bắt đầu, khi mà Phó Kiến Văn lần đầu gặp Phó Thành, Phó Kiến Văn liền gọi thẳng tên của Phó Thành, lúc ấy cũng chẳng có người nào cảm thấy có gì không ổn, cũng không có người nào sửa lại! Vào lúc này đột nhiên đứa trẻ lại ngây thơ hỏi Phó Kiến Văn, lúc này Phó lão phu nhân mới ý thức được xưng hô dường như có chút không thoả đáng. Tô Mạn Mạn nhấc lông mày nhìn xem một bộ mặt ngây thơ của hai cô bé, sau đó lại nhìn về hướng Phó Thành...