Hỏi nửa ngày, Tố Tâm mới hỏi được rõ, Đoàn Đoàn chính là thừa lúc dì Lý ở trong bếp trộm chạy ra, tài xế xe taxi sáng sớm nhìn thấy một đứa trẻ một mình đứng ở trên đường, có ý tốt để đứa trẻ lên xe, hỏi dò cha mẹ của nhóc, Đoàn Đoàn đưa cho tài xế xe taxi nhìn chương trình buổi sáng trên máy tính bảng, tài xế xe taxi lúc này mới mang Đoàn Đoàn tới đây. Dì Lý không tìm thấy Đoàn Đoàn chắc hẳn rất sốt ruột, Tố Tâm hỏi Đoàn Đoàn số điện thoại nhà riêng, con ngươi đen nhánh của Đoàn Đoàn ngước lên nhìn Tố Tâm, suy nghĩ một chút, không muốn nói sạo sợ mẹ không thích, lại không muốn nói ra sợ bị mẹ đưa về. "Đứa trẻ quá nhỏ, chắc không nhớ rõ..." Bạch Hiểu Niên lấy từ trong túi sách ra một viên kẹo, đưa đến trước mặt Đoàn Đoàn. Đối với Đoàn Đoàn, Bạch Hiểu Niên vẫn là rất ưa thích, nhỏ mà đáng yêu như vậy ai không thích cho được! Sợ dì Lý gấp gáp, Tố Tâm chỉ có thể gọi điện thoại cho Phó Kiến Văn, bảo anh gọi cho dì Lý thông báo một chút. Tố Tâm cầm điện thoại lên, nghĩ đến Phó Kiến Văn... Lại nghĩ đến lúc bị anh ép hôn ở trong xe, còn có những câu nói kia... Tai Tố Tâm chợt đỏ, trong cổ họng lại phảng phất mùi thuốc lá nhàn nhạt của anh, đầu lưỡi có phần rát, cô suy nghĩ xem nên trả lời Phó Kiến Văn như nào. Góc áo đột nhiên bị Đoàn Đoàn giật giật, tầm mắt của Tố Tâm từ trên điện thoại di động chuyển qua Đoàn Đoàn. Đoàn Đoàn không nói gì, chỉ dùng cặp mắt đen ướt nhẹp ngước lên nhìn cô. Tố Tâm bất ngờ hiểu được những điều nhóc nghĩ, cô khom lưng sờ đầu nhóc, hỏi: "Muốn ở cùng với cô!" Hoá ra Đoàn Đoàn chính là sợ cô sẽ gọi cho dì Lý đến bắt nhóc về Đoàn Đoàn dùng sức gật đầu, mũi có phần chua xót. Nghĩ đến lúc ở bệnh viện, dì Lý dắt nhóc đi làm kiểm tra, những đứa trẻ khác đều là ba mẹ đưa đi, mở miệng một tiếng cục cưng dụ dỗ làm kiểm tra, nhưng bên cạnh nhóc không có ba ba... Cũng không có mẹ. Lúc ấy, nhóc liền đặc biệt nhớ mẹ, cũng muốn ở trong lồng ngực mẹ làm nũng khóc lóc không làm kiểm tra, sau đó mẹ sẽ ôn nhu, nhỏ nhẹ an ủi nhóc, Đoàn Đoàn ngoan, làm kiểm tra xong mẹ sẽ dẫn con đi ăn KFC! Đoàn Đoàn khịt khịt mũi, dơ cánh tay ôm lấy chân Tố Tâm, đem mặt vùi trên đùi cô lén lút rơi nước mắt. Tố Tâm nhẹ tay vuốt ve cái đầu nhỏ của Đoàn Đoàn, mở miệng nói: "Vậy cũng phải gọi điện cho ba ba trước, bằng không không tìm được con, ba ba cùng dì Lý sẽ lo lắng." Đoàn Đoàn lén lút ở trên quần Tố Tâm xoa xoa nước mắt, buông Tố Tâm ra gật đầu, tay nhỏ mũm mĩm dơ ra nắm chặt ngón tay Tố Tâm, nắm đặc biệt nhanh, như là sợ không nhanh Tố Tâm sẽ thu tay lại. Tố Tâm một tay dắt theo Đoàn Đoàn, một tay bấm điện thoại gọi Phó Kiến Văn. Thật giống như dắt Đoàn Đoàn đã khiến cô có dũng khí hơn. "Alo..." Điện thoại kết nối, giọng nói trầm thấp ấm áp của Phó Kiến Văn trực tiếp rót vào tai Tố Tâm, mặt cô nóng dần lên. "Đoàn Đoàn sáng sớm hôm nay chạy ra ngoài, hiện tại đang ở chỗ của tôi, tôi không có số điện thoại bàn cho nên không biết nên làm sao gọi cho dì Lý..." Tố Tâm có thể nghe ra được từ đầu bên kia điện thoại, Phó Kiến Văn thở phào nhẹ nhõm. "Đưa điện thoại cho Đoàn Đoàn." Phó Kiến Văn mở miệng, âm thanh nghiêm túc, có chút tức giận Tố Tâm liếc nhìn bánh bao nhỏ đúng lúc nhóc đang ngước con mắt đen nhánh sáng sủa lên nhìn mình, Tố Tâm nói một câu: "Đoàn Đoàn chính là tới tìm tôi..." Ý của Tố Tâm, Phó Kiến Văn hiểu, cô là sợ anh mắng Đoàn Đoàn, giúp Đoàn Đoàn cầu xin, nhưng lại sợ Đoàn Đoàn căng thẳng nên không dám nói anh không được mắng nhóc.