Bên trong phòng tắm đều là mùi thơm ngát của sữa tắm, bây giờ vừa ra khỏi liền ngửi thấy mùi thối nát của căn phòng tràn ngập khoang mũi, có thể thấy được vừa nãy bọn họ có bao nhiêu điên cuồng... Giường đã bị bọn họ làm ướt, đệm chăn lên, Phó Kiến Văn mặc áo ngủ cho Tố Tâm, sau đó cầm máy sấy, rồi để Tố Tâm ỷ ở trong lồng ngực của mình, giúp cô thổi khô mái tóc. Tiếng kêu ông ông của máy sấy, khiến cho Tố Tâm cảm thấy rất buồn ngủ, hơi ấm của máy sấy đảo qua bả vai cùng phần gáy, cực kỳ thoải mái. Cuộc sống như vậy, khiến cho Tố Tâm cảm thấy vừa thư thích vừa đầy đủ. "Ông xã..." Tố Tâm đột nhiên gọi Phó Kiến Văn một tiếng. Phó Kiến Văn tắt máy sấy, sau đó hạ xuống đỉnh đầu Tố Tâm một nụ hôn: "Hử!" "Em rất thích mônt cuộc sống như thế này!" Tố Tâm nói xong dùng cánh tay như nhũn ra của mình chống đỡ người dậy, giạng chân ở trên đùi Phó Kiến Văn, đem đầu chôn ở phần gáy của anh, "Muốn vĩnh viễn cứ như vậy cùng anh không xa rời nhau." "Phó phu nhân có biết như vậy rất câu nhân..." Phó Kiến Văn đỡ lấy eo nhỏ của Tố Tâm, bên trong giọng nói tất cả đều là ôn nhu, "Anh làm sao có thể cùng em tách ra được!" Giữa lông mày Tố Tâm tất cả đều là ý cười ngọt ngào, cô đem đầu chôn ở nơi phần gáy của Phó Kiến Văn, mở miệng: "Mùi trên người anh thật dễ ngửi..." Phó Kiến Văn hiểu sai ý, đem Tố Tâm ôm càng chặt hơn: "Còn muốn!" Tố Tâm buồn bực vỗ vào sống lưng của Phó Kiến Văn một chút: "làm sao anh có thể tiếp tục nghĩ về phương diện kia! Không thể hiểu câu nói của em như nghĩa đen của nó sao! Cũng không sợ mệt mỏi..." Phó Kiến Văn cười, nghiêng đầu, môi mỏng dán chặt lên tai cốt của Tố Tâm: "Mệt chết ở trên người em anh cũng cam nguyện!" Lỗ tai của Tố Tâm bị phỏng lợi hại. "Cốc cốc cốc —— " Tiếng gõ cửa truyền đến, Tố Tâm sợ đến nỗi giật mình một cái, sau đó hướng về cửa vào nhìn lại. "Tiên sinh, phu nhân, hai người đã tỉnh chưa! Bữa trưa đã chuẩn bị xong..." ********* Cuộc sống đúng thật là yên bình? Liệu có phải là yên bình trước giông bão hay không đây?