Cánh tay mảnh khảnh của Tố Tâm sít sao vòng quanh phần gáy của Phó Kiến Văn, cặp mắt ngập nước của cô nhìn chằm chằm Phó Kiến Văn không hề chớp mắt, hô hấp dồn dập. Dù cho huyết dịch sôi trào đến nỗi mặt đỏ tới mang tai, nhưng Tố Tâm vẫn không có ngượng ngùng né tránh, hai chân thẳng tắp chần chờ giơ lên ôm lấy eo hẹp của Phó Kiến Văn, nhìn thẳng vào anh, nhẫn nhịn tim đập mở miệng: "Ông xã..." Giọng nói mềm mại ôn nhu gọi Phó Kiến Văn xong, Tố Tâm ngẩng đầu hôn môi của anh, chạm khẽ sau đó buông ra: "em muốn!" Phó Kiến Văn nhìn xem Tố Tâm bởi vì ngượng ngùng mac khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, trái tim cũng nhảy lên ầm ầm... Hiện tại quả thực Tố Tâm càng ngày càng mê người rồi! Mê người đến nỗi khiến cho Phó Kiến Văn muốn đem cô khóa ở trên giường, không cho cô xuống giường! Huyết dịch của Phó Kiến Văn sôi trào, thật nhanh muốn thư thái giải. Bàn tay non mềm của Tố Tâm theo bắp thịt rắn chắc ở bụng dời xuống, nắm lấy nơi đó... Phó Kiến Văn hít vào một hơi, tiếng nói càng ngày càng khàn khàn: "Kêu một lần nữa!" "Ông xã..." Tố Tâm trầm thấp làm nũng, "Ông xã, em muốn!" Sáng sớm mới vừa dậy, thích hợp nhất là làm chuyện chuyển động mạnh mẽ. Lúc Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn kết thúc, mồ hôi trên người hai người đã đầm đìa, hai người tắm xong đi ra thì cũng đã là buổi trưa. Tố Tâm miễn cưỡng nằm nhoài ở bên bồn tắm, cánh tay trắng nõn đặt lên thành bồn tắm, nhắm hai mắt, một bộ không thể dời tầm mắt nhìn xem Phó Kiến Văn đang dùng khăn tắm bao bọc bên dưới, vóc người quả thực là dụ người phạm tội. Nếu như không phải hiện tại Tố Tâm hẳn là không có khí lực, nhất định cô sẽ lần nữa đem Phó Kiến Văn đánh gục. "Không thể tiếp tục ngâm, anh ôm em đi lên giường ngủ một lát..." Tố Tâm gật gật đầu. Phó Kiến Văn dùng khăn tắm bao quanh người Tố Tâm, đem cô ôm ra khỏi phòng tắm.