Thấy Tố Nguyên lại đây, Tố Tâm giới thiệu Tố Nguyên cho Phương Ngôn cùng Vưu Nại Nại. Phương Ngôn cũng đã từng nghe tới danh tiếng của Tố Nguyên, người trẻ tuổi trong giới kinh doanh ít có nhân tài, mọi người đều nói Tố Nguyên không phải vật trong ao, sớm muộn Tố thị sẽ sánh ngang với tập đoàn Khải Đức. Tầm mắt của Tố Nguyên đảo qua Vưu Nại Nại, biết được Vưu Nại Nại chính là trợ lý của Tố Tâm, Tố Nguyên không khỏi nhìn Vưu Nại Nại nhiều hơn một lần. Tố Nguyên vẫn luôn luôn không mẫn cảm đối với phụ nữ, nhưng khi nhìn thấy Vưu Nại Nại liền cảm thấy Vưu Nại Nại rất quen mắt, có thể là gặp ở nơi nào rồi. Vưu Nại Nại cũng chú ý tới ánh mắt của Tố Nguyên, sau đó gật đầu với anh: "Xin chào tiên sinh..." Lúc này Tố Nguyên mới nhớ tới, hoá ra đã từng gặp Vưu Nại Nại trong một lần đi gặp đối tác, giống như là bảo tiêu của đối tác đó. Phó Kiến Văn cũng đã hướng về bên người Tố Tâm sắp xếp người bảo vệ sao? Tố Nguyên gật đầu với Vưu Nại Nại một cái, sau đó đưa cái dù cho Lương Mộ Lan: "Mẹ, mẹ lên xe trước, con có lời muốn nói cùng Tố Tâm..." Tố Nguyên rất ít khi gọi cả họ cả tên của Tố Tâm ra ở trước mặt người khác, điều này làm cho Lương Mộ Lan ngửi được một chút mùi vị không giống bình thường: "Làm sao vậy! Còn có cái gì không thể nói ở trước mặt mẹ sao!" Lương Mộ Lan theo bản năng muốn che chở cho Tố Tâm, sợ Tố Nguyên sẽ giáo huấn Tố Tâm giống như bình thường giáo huấn Tố Nhiên, khiến cho Tố Tâm bị giáo huấn xong cũng sợ sệt Tố Nguyên giống như Tố Nhiên. "Mẹ, anh có chuyện muốn nói, mẹ lên xe trước một lát!" Tố Tâm mỉm cười với Lương Mộ Lan, động viên Lương Mộ Lan. Đằng sau có cửa thông gió, gió thổi tới có chút lạnh, Tố Nguyên hơi di chuyển sang bên cạnh để giúp Tố Tâm ngăn trở gió, cũng che đi một nửa ánh đèn, thân ảnh cao ráo quen thuộc đem Tố Tâm bao phủ trong đó.