"Tố tiểu thư!" A Triển dặn dò người phát cà phê, trà sữa, điểm tâm xong sau đó chạy chậm tới trước mặt Tố Tâm, mở miệng nói, "Lão bản của chúng tôi muốn nói riêng với cô hai câu!" "Lấy danh nghĩa của tôi phái người đi phát bánh gatô, điểm tâm cùng cà phê, trà sữa, có ý gì!" Gương mặt của Tố Tâm lộ vẻ không thích. "Tố tiểu thư, này sẽ khiến cho người khác lưu lại ấn tượng tốt về cô!" Thái độ bây giờ của A Triển rất cung kính đối với Tố Tâm, vẻ mặt tươi cười. "Điều này tôi biết, nhưng muốn làm những thứ này cũng nên là chính tôi làm, hoặc người đại diện của tôi làm, bạn của tôi làm... thậm chí là chồng của tôi làm! Làm sao cũng không tới phiên cậu đi làm!" trong lòng Tố Tâm có hỏa, nói chuyện khó tránh khỏi không khắc chế được. A Triển cũng không giận, chỉ cười nói: "Nhưng mà bọn họ đều không làm!" Phương Ngôn vô tội bị trúng đạn: "..." "Vị tiên sinh này..." Phương Ngôn hắng giọng một cái, tiện tay đem cà phê cùng bánh gatô đưa cho một công nhân viên bên cạnh, mở miệng cười, "Tôi là người đại diện của Tố Tâm, sở dĩ không có làm, là vì Hôm nay nhân vật chính là đạo diễn Trần, nơi nào đến phiên những người khác đi lấy lòng người khác! Cậu đây rốt cuộc là thay Tố Tâm đánh mặt người gây vạ, hay thật là vì muốn tốt cho Tố Tâm!" A Triển vẫn là cười khanh khách như cũ: "Về sau Tố tiểu thư muốn phát triển ở giới phim ảnh sao! Nếu như không phát triển ở giới phim ảnh, tại sao phải sợ đắc tội đạo diễn, coi như là đắc tội rồi cũng không quan trọng, chỉ cần là nhân vật mà Tố tiểu thư mong muốn, chỉ cần một câu nói của lão bản nhà chúng tôi..." Cái khẩu khí này đúng là lớn hơn bình thường! Chân mày Phương Ngôn cau lại, nhìn xem người đàn ông nói tiếng quốc ngữ còn trúc trắc cứng ngắc này: "lão bản nhà cậu là vị nào! Tôi ngược lại thật ra muốn quen biết một chút!"