Gọi cho Phó Kiến Văn xong, lúc này Vưu Nại Nại mới yên lòng. Cúp điện thoại, Vưu Nại Nại dùng nước rửa mặt... Ngẫm lại cũng đúng, nếu như quả thật là theo dõi, lúc đó khi Vưu Nại Nại đi sang đường bên ít xe như vậy, hẳn là chiếc xe kia nên đuổi tới để tiếp cận rồi. Đại khái là chuyện ở Venice đã khiến cho trong lòng của Vưu Nại Nại nghĩ mà sợ, có bóng ma! Lại nghĩ tới lúc đó làm mất Tố Tâm mà cô lại không đuổi kịp máy bay trực thăng, ánh mắt lúc đó của Phó Kiến Văn nhìn mình, Vưu Nại Nại cảm thấy nếu như Tố Tâm không tìm về được rồi, Phó Kiến Văn sẽ lập tức muốn mạng của cô. Cho nên Vưu Nại Nại không bao giờ có thể tiếp tục làm mất Tố Tâm nữa rồi, mặc kệ là bởi vì nghề nghiệp của chính mình, hay là từ vì sợ sệt Phó Kiến Văn, hoặc là coi Tố Tâm là bạn bè! Vưu Nại Nại cũng không thể làm mất Tố Tâm nữa! Rửa mặt trở lại, Vưu Nại Nại không có canh giữ ở bên ngoài phòng hóa trang, mà là canh giữ ở bên trong, hết sức cẩn thận. Vưu Nại Nại mới vừa vào cửa phòng hóa trang, liền nghe được tiếng của chuyên gia trang điểm đang vừa hoá trang vừa khen ngợi da thịt của Tố Tâm. "Da thịt của Tố tiểu thư thật tốt! Cảm giác như da thịt của cô hoàn toàn có thể không cần đánh phấn lót, trắng nõn thông suốt như trứng gà bóc vậy!" Chuyên gia trang điểm là một người thuận tay trái, phấn lót trong tay nhanh chóng quét một lượt ở trên mặt Tố Tâm, "Chính vì vậy mà chúng ta chỉ cần đánh một lớp phấn mỏng là tốt rồi!" Tầm mắt của Vưu Nại Nại đảo qua lòng bàn tay của chuyên gia trang điểm kia, có vết chai sạn rất dày... Vưu Nại Nại theo bản năng sờ sờ gan bàn tay của mình, quanh năm cầm súng đã để lại vết chai sạn rất dày không thể dễ dàng loại bỏ, trong lòng bàn tay của chuyên gia trang điểm kia còn chai sạn hơn so với bàn tay của Vưu Nại Nại rất nhiều.