Thời Vũ trợn tròn mắt, đầu óc quay cuồng, lập tức sờ sờ cằm của mình. Căn bản không có! Miệng lưỡi đàn ông, toàn là quỷ gạt người! Một chiếc áo khoác màu đen được ném đến trước mặt cô, ánh mắt Thời Vũ chìm vào bóng tối, chỉ có thể ngửi thấy mùi khói nhàn nhạt trên áo khoác của anh. Thời điểm cô gái nhỏ kéo chiếc áo khoác trên đầu xuống, lộ ra một đôi mắt hạnh, vừa vặn bắt gặp tầm mắt của Giang Khắc. Giang Khắc đã sớm bước ra khỏi người cô, đứng dậy chuẩn bị rời đi, cảm xúc trong mắt anh đã nhanh chóng phai nhạt, một giây anh mất kiểm soát vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của Thời Vũ. "Anh ——" Bị rượu làm cho khó chịu, Thời Vũ không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.. Giang Khắc cúi đầu cắn một điếu thuốc, nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của cô, khóe miệng thoáng qua một nụ cười, nhanh chóng liếc nhìn bộ ngực phẳng lì của cô: "Tôi không có hứng thú với con gái nhỏ." ... Sau đó kí ức của Thời Vũ bị gián đoạn, chờ đến lúc cô tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trên giường của Nguyễn Sơ Kinh. Thời Vũ uống rượu vào liền mất kí ức, nhưng ít nhiều gì cũng nhớ một chút. Cô vẫn nhớ được hai điểm chính, một là Giang Khắc thật sự có nốt ruồi ở phía sau tai, hai là Giang Khắc không có hứng thú với cô vì ngực lép. Nguyễn Sơ Kinh đang ngồi ở trước bàn trang điểm, nghe thấy Thời Vũ nói vậy liền cười điên cuồng: "Tớ nói mà, Giang tổng sóng to gió lớn như nào mà chưa từng thấy qua, kiểu bọt biển nhỏ như cậu chỉ là giọt nước ngoài đại dương thôi." "Cái rắm, đó là cái váy hôm qua tớ mặc quá rộng!" Thời Vũ tức giận đến mức đứng trên giường giả vờ ghì chặt cổ Nguyễn Sơ Kinh từ phía sau, khiến cô phải cầu xin thương xót.. "Tớ là sóng lớn!" Thu dọn đồ đạc xong, Nguyễn Sơ Kinh lái xe đi làm vừa vặn đưa Thời Vũ đến công ty, lúc xuống xe, Nguyễn Sơ Kinh ở ghế lái nháy mắt: "Tạm biệt, bọt sóng nhỏ." Sau khi nói xong, Nguyễn Sơ Kinh lập tức chân đạp chân ga rời đi. "..." Thời Vũ. Thời Vũ đến công ty chỉ để chụp ảnh cho tạp chí, kết thúc, Thời Vũ vào phòng thay quần áo, cô đang mặc một chiếc váy dệt kim dài màu đen, cô nhìn mình trong gương, ài, đường cong câu người, cái nên có đều có. Thời Vũ vẫn còn để tâm đến những lời bọn họ nói, cô chụp vài tư thế trước gương. Cô chỉnh sửa bức ảnh một chút, sau đó đăng lên vòng bạn bè của mình với dòng chữ: [Hi vọng ngừi người đều có thể cố chấp như ngọn đuốc. 】 Hàm ý nửa câu sau đại khái là —— cũng không cần mắt mù như vậy. - Ở bên kia, Tiền Đông Lâm đang ở trong phòng làm việc của Giang Khắc cùng anh nói chuyện về một dự án phát triển trò chơi. Tiền Đông Lâm nhàm chán cầm điện thoại mở vòng bạn bè ra xem, chưa được bao lâu, anh đã phát ra một câu "Con mẹ nó" "Anh, anh mau nhìn xem!" Tiền Đông Lâm lập tức đem điện thoại di động qua cho Giang Khắc. Giang Khắc miễn cưỡng ngước mắt lên, sau đó khi nhìn thấy tấm ảnh ánh mắt có chút giật mình. Dưới ánh đèn lạnh lẽo, chiếc váy dài đúng lúc tôn lên đường cong mê người, đường cong của dáng người cô đẫy đà, môi đỏ mắt đen, mình hạc xương mai, thuần khiết mê người. Như một bông hồng nhỏ trong đêm đen. Cảm giác máy ảnh của Thời Vũ rất tốt, khiến mọi người không thể rời mắt. "Mẹ nó, không phải chứ, sao em cảm thấy mấy bức ảnh này của Thời Vũ rất là phong tình vạn chủng, bình thường nhìn em ấy không có trưởng thành lắm, bỗng nhiên nhìn trưởng thành như vật thật khiến người khác bất ngờ, em mấy mà không đăng mấy bức hình này thì em vẫn tưởng em ấy là một tiểu nha đầu chưa thành niên." Tiền Đông Lâm vẫn đang mặt mày hớn hở phát biểu ý kiến, không phát hiện ra bầu không khí đang nguội lạnh. Giang Khắc đem tầm mắt dời đi, bất ngờ lên tiếng: "Cho nên đây chính là nguyên nhân cậu lập trình sơ hở? Tôi dùng chân làm cũng không tệ như vậy." "Không phải em ——" Tiền Đông Lâm lên tiếng muốn giải thích. "Làm lại lần nữa." Giang Khắc lạnh lùng, không chút lưu tình nói. Tiền Đông Lâm nhìn bóng lưng đang rời đi của Giang Khắc muốn khóc không ra nước mắt, không phải anh vừa khen em làm rất tốt sao?. Đọc thêm.