Editor: Thùy Trang Nguyễn Sở Ngao Dư phối hợp nhẹ gật đầu nói: "Có thân phận không thì giả, nhưng có đạo đức hay không lại không biết được." Hoàng Phủ Tử Y lúc này lập tức cười lên, người này đoạt chính lời kịch của mình, ngược lại để cô cảm thấy rất thú vị, hai người cũng giống như càng ngày càng có ăn ý đây. "Đúng vậy, biết người biết mặt không biết lòng, có nhiều thứ thoạt nhìn như là người nhưng trên thực tế nhưng lại không biết là cái thứ gì, luôn yêu thích sủa loạn, thật là làm người phiền chán." Hoàng Phủ Tử Y rất độc miệng, chỉ là bình thường cũng không có cơ hội phát huy, lần này lại không hề keo kiệt mà thể hiện ra, cũng không nhìn Khổng Văn Bân mà mắng anh ta một hồi. Sắc mặt Khổng Văn Bân cũng trở nên khó coi, dù thế nào cũng không nghĩ tới, một ngôi sao mới vào nghề lại dám mắng chửi mình, đơn giản là không muốn sống nữa hay sao, thật sự cho rằng có Sở Ngao Dư làm chỗ dựa thì ngon à! Người ngoài đều cảm thấy Khổng Văn Bân và Cận Hưởng là đối thủ, nhưng trong mắt Khổng Văn Bân, Cận Hưởng tính là thứ gì, đối thủ của anh ta hẳn là Sở Ngao Dư mới đúng, dựa vào cái gì tất cả mọi người nói Sở Ngao Dư mạnh hơn anh ta, một người què bị hủy dung mà thôi, một ngày nào đó anh sẽ vượt qua anh ta! "Sở thiếu, coi như đây là người anh đưa tới, cũng không thể làm càn như thế chứ?" Khổng Văn Bân không tìm Hoàng Phủ Tử Y, lại trực tiếp nói với Sở Ngao Dư, kiểu như anh khinh thường nói chuyện cùng Hoàng Phủ Tử Y. Hoàng Phủ Tử Y híp con mắt, lòng dạ hẹp hòi liền ghi lại món nợ của người nào đó vào trong đầu, có câu nói gọi là thà đắc tội tiểu nhân cũng không được đắc tội phụ nữ, Hoàng Phủ Tử Y cũng không phải là người có tính tình tốt. Trên thực tế nếu như bình thường có người khinh thường Hoàng Phủ Tử Y, Hoàng Phủ Tử Y chưa chắc sẽ tức giận, nhưng ở trước mặt Sở Ngao Dư, trong tính cách của Hoàng Phủ Tử Y lại nhiều hơn một chút không ổn định, cô không muốn trước mặt Sở Ngao Dư bị người khinh thường, càng không muốn để cho người khác khi dễ Sở Ngao Dư, đủ loại nguyên nhân gộp chung vào một chỗ, Khổng Văn Bân cũng coi như chọc vào tổ ong vò vẽ, bị Hoàng Phủ Tử Y ghi hận. "Người của tôi muốn làm cái gì liền làm cái đó, ngược lại là anh..." Sở Ngao Dư mở miệng, nói đến một nửa lại ngừng lại, lạnh lùng nhìn Khổng Văn Bân, giọng điệu rét lạnh nói: “Không có chuyện gì cứ thích kiếm chuyện, thật khiến người khác chán ghét”. Có loại bá đạo gọi là bất kể như thế nào, Tử Y đều đúng, Sở Ngao Dư còn không nỡ nói Tử Y nửa câu, sao có thể để người bên ngoài nói cô được, lúc này chớ nói Hoàng Phủ Tử Y ghi hận Khổng Văn Bân, ngay cả Sở Ngao Dư cũng vô cùng bất mãn với Khổng Văn Bân ở trong lòng, nghĩ ngợi xem nên dùng biện pháp gì để trị anh ta. Khổng Văn Bân tuy một mực luôn nhằm vào Sở Ngao Dư nhưng lại chưa bao giờ dám lộ ra rõ ràng, bằng không thì cũng sẽ không xuống tay từ trên người Hoàng Phủ Tử Y. Đối với Khổng Văn Bân mà nói, Sở Ngao Dư là đối thủ cạnh tranh anh ta tự nhận, cũng là người làm anh ta không thể không e ngại, phải biết Khổng gia ngay cả Cận gia cũng không sánh bằng, càng không cần nói đến Sở gia, chỉ là bây giờ Sở Ngao Dư mới mở miệng, ngay cả một chút mặt mũi cũng không cho anh ta, ngược lại khiến anh ta có chút đâm lao phải theo lao, giận mà không dám nói gì. Nhưng mà, nếu như ở thời điểm này mà nói, bất kể là bản thân Khổng Văn Bân anh ta, hay là toàn bộ Khổng gia cũng bị người chế giễu một phen, tuy không có gây thương tổn đến lợi ích, nhưng trên phương diện mặt mũi lại không qua được, mà loại người như bọn họ, để ý nhất thường thường cũng là mặt mũi. "Sở thiếu nói như vậy, có thể có chút thương tổn hòa khí rồi!" Khổng Văn Bân ở trong lòng châm chước một phen, tuy muốn nói một chút nhưng lại không thể quá mức, nếu không tốt thật sự xé rách mặt, dù cho bất kể là lý do gì anh đều không thể giải thích với gia tộc được, mà trong gia tộc những người luôn ngấp nghé địa vị của mình, càng có khả năng mượn chuyện này đá mình xuống.