Còn có bạn gái bên cạnh Sở Ngao Dư, Sở Ngao Dư nổi tiếng luôn luôn không gần nữ sắc, bất kể trường hợp nào cũng sẽ không dẫn theo bạn gái, cho nên đây là lần đầu tiên anh dẫn theo bạn gái, hơn nữa còn là thái độ thận trọng như thế, bởi vậy có thể thấy được, đối với anh mà nói người bạn gái này tuyệt đối không phải quan hệ bình thường, chỉ cần không phải thật sự muốn đắc tội Sở Ngao Dư, anh liền phải thu liễm thái độ, miễn cho chọc vào vị sát thần mặt lạnh này. Chỉ là Cận Hưởng vừa yên tĩnh xong, một người khác lại không nguyện ý cứ thế từ bỏ, mà chính là cười híp mắt nói: "Vị tiểu thư này nhìn thật quen mắt, luôn có cảm giác đã từng gặp ở nơi nào rồi." Vị công tử này vừa mới mở miệng, mấy người còn lại đều nhìn về phía anh, nhất là Sở Ngao Dư, vẻ mặt anh trong nháy mắt trở nên lạnh hơn, giọng nói mang theo chút không vui nói: "Anh gặp qua rất nhiều người, không cần thiết ai cũng đều biết." "Ha ha ha, Khổng Văn Bân, cái loại phương thức bắt chuyện như anh tôi đã không dùng đến mấy năm rồi, dùng đến đều thành trò cười cho người khác." Cận Hưởng thật không khách khí nở nụ cười, một chút cũng không chừa chút mặt mũi cho Khổng Văn Bân. Khổng Văn Bân, cháu đích tôn của Khổng gia, trên danh nghĩa có một công ty phát triển không tệ, tính cách trầm ổn, năng lực trác tuyệt, còn tốt hơn Cận Hưởng một chút. Nhưng bản thân Khổng gia so ra lại kém Cận gia một chút, cho nên tổng hợp lại, anh ta và Cận Hưởng luôn được mọi người coi là đối thủ, luôn luôn bị đặt chung một chỗ để so sánh, hai người cứ nhìn nhau là ghét, mỗi lần gặp gỡ đều muốn ầm ỹ vài câu. "Cận thiếu nhìn qua chắc bắt chuyện với không ít thiếu nữ, Văn Bân và anh lại không giống nhau, đúng là không so được." Người phụ nữ nãy giờ vẫn không nói chuyện cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói ngọt ngào yểu điệu, hẳn là lười nói châm chọc, nói ra lại giống như đang làm nũng. Cận Hưởng phì cười một tiếng, trong thần sắc nhiều thêm chút khinh thường, không chút khách khí liền châm chọc trở lại: "Tôi làm sao có thể so được với Khổng thiếu, tôi còn không có được một người bạn gái như thế, cô nói đúng không, Từ Điềm Giai tiểu thư?” Từ Điềm Giai, đại tiểu thư của Từ thị, sản nghiệp của Từ thị phần lớn đều ở nước ngoài, làm giàu trong ngành vận tải đường thuỷ, nội tình Từ gia không sâu, nhưng đặc điểm lớn nhất cũng là có tiền cho nên thời điểm mới về nước phát triển, vừa vặn đụng phải Khổng gia đang thiếu tiền, mà Từ gia cũng cần Khổng gia giúp đỡ, hai nhà liền hợp tác với nhau, sau đó liền có hôn ước giữa Khổng Văn Bân và Từ Điềm Giai, chỉ là Từ Điềm Giai này nhìn có vẻ như ngọt ngào đơn thuần, tác phong lại không kiềm chế được, thích nhất là việc chạy khắp nơi đi thông đồng cùng với những chàng trai trẻ, không biết đã cho Khổng Văn Bân đội bao nhiêu cái nón xanh. Mà Từ Điềm Giai nghe nói như thế, sắc mặt lại cứng đờ, Từ gia nhiều nhất là có tiền, nhưng cũng chán ghét người khác nói Từ gia có tiền, bởi vì lúc những người này nói Từ gia có tiền giống như là nói Từ gia là cái loại nhà giàu mới nổi, không giống như tán dương, ngược lại giống như là châm chọc. "Bạn gái Cận thiếu, chẳng lẽ còn thiếu hay sao, ngược lại là Sở thiếu..." Khổng Văn Bân giống như rất thích nhằm vào Sở Ngao Dư, lời nói xoay đi chuyển lại cuối cùng vẫn rơi vào trên người Sở Ngao Dư, còn như có thâm ý nhìn Hoàng Phủ Tử Y liếc một chút, giống như không xác định nói ra: "Tôi đại khái đã nhớ ra, vị tiểu thư này hình như là diễn viên, gọi là Hoàng Phủ cái gì nhỉ? Họ tên thật đặc biệt, nhà tôi có mấy người hầu, thế nhưng rất thích cô đấy." Châm chọc, khiêu khích, thậm chí còn mang theo khinh thường hết sức rõ ràng, Khổng Văn Bân thế nhưng trần trụi đánh vào mặt Hoàng Phủ Tử Y, thậm chí còn cả Sở Ngao Dư. Sở Ngao Dư toàn thân lạnh lẽo như không kìm chế được phát ra, vừa định mở miệng lại bị Hoàng Phủ Tử Y vượt lên trước một bước: "Ngao Dư, buổi đấu giá của Mai phu nhân, mời tới đều là người có thân phận phải không?" Hoàng Phủ Tử Y mở miệng, nhưng không có phản ứng với Khổng Văn Bân, mà chính là cười hỏi Sở Ngao Dư.