Thẩm Tử Hào lưu lại một câu nói như vậy, liền kéo tay Hạ Noãn Noãn lại, mang cô đi ra ngoài. Mai Phượng nhìn Thẩm Tu một chút, vội vàng đuổi theo, tiến Thẩm Tử Hào đi ra ngoài. Mặt mũi bà ta mang theo ý cười, nhìn Hạ Noãn Noãn mở miệng nói: "Noãn Noãn à, con đừng để ý, tính khí ông ấy như vậy. Nhưng con yên tâm, ông ấy tuyệt đối không có ý xem thường con." Nói đến đây, lại nhìn về phía Thẩm Tử Hào: " Tử Hào, con trước đưa Noãn Noãn vè nhà, ta sẽ vào nhà khuyên nhủ cha con." Thẩm Tử Hào lập tức gật đầu: " Vâng, dì Mai, vậy chuyện này giao cho dì, tỏng cái nhà này, ông ấy nghe lời dì nhất, nhờ dì rồi." Mai Phượng bị nghẹn. Nghe bà ta nhất... Cái này nếu như Thẩm Tu không đồng ý, liền thành chủ ý bà ta. Mai Phượng cười xấu hổ, ánh mắt lại rơi vào người Hạ Noãn Noãn, sau cùng, lại nhìn về phía bụng cô, ánh mắt kia, không mang theo nửa phần tình cảm. Bà ta gật đầu: "Không có vấn đề, con chờ tin tức tốt của ta." Thẩm Tử Hào gật đầu. Cái tin tức tốt này, không có chờ bao lâu. Thẩm Tử Hào lái xe, đưa Hạ Noãn Noãn qua biệt thự Hạ Diệp Hoa, liền nhận được điện thoại Mai Phượng: " Cha của con đồng ý, nhưng giờ này không kịp rồi, vẫn là nên toán ngày tháng cho tốt, sau đó hai đứa kết hôn. Chẳng qua từ giờ trở đi, hôn lễ có thể chuẩn bị." Thẩm Tử Hào nhất thời hưng phấn: " Vâng, con biết dì Mai nhất định làm được." "Được rồi, về sớm một chút, ban đêm thương lượng chuyện kết hôn một chút." "Không có vấn đề!" - Thẩm Tử Hào đưa Hạ Noãn Noãn về nhà, Kiều Luyến không có ở nhà. Cô ở bên câu lạc bộ, xem bọn họ huấn luyện. Chờ đến buổi tối, điện thoại di động của cô vang lên. Kiều Luyến nghe, đối diện truyền đến tiếng Thẩm Lương Xuyên: "Lúc nào về nhà?" "Thế nào?" "Anh đang ở câu lạc bộ, cùng nhau trở về?" Đôi mắt Kiều Luyến, lập tức cười cong cong. Căn bản công ty Thẩm Lương Xuyên không ở gần đây, cố ý chạy tới, chính là vì đón cô về nhà. Nghĩ tới đây, Kiều Luyến lập tức mở miệng: "Vậy em thu dọn đồ rồi rời đi." Cúp điện thoại, cô một mặt ngọt ngào từ câu lạc bộ đi ra, mới ra cửa biệt thự, liền thấy xe Thẩm Lương Xuyên dừng ở ven đường. Kiều Luyến vội vàng chạy tới, bời vì hưng phấn, cũng bởi vì cái biệt thự này, bình thường không có chó săn tiến đến, cho nên cô liền không chút do dự mở cửa xe ra. Nhưng mà, cửa xe mở ra, cũng cảm giác ở xa có gì lóe lên một cái. Thân là ký giả nhạy cảm, để Kiều Luyến lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phương xa. Thẩm Lương Xuyên hỏi thăm: "Thế nào?" Kiều Luyến nhíu mày: "Luôn cảm giác, giống như là bị chụp rồi." Thẩm Lương Xuyên cũng nhìn sang theo tầm mắt của cô, một lúc sau mới lắc đầu: " Hình như không có người nào." Kiều Luyến gật đầu: "Hẳn là bệnh nghề nghiệp." Kiều Luyến không có để ý, lên xe. Chờ đến khi bọn họ rời đi, cách đó không xa, trong bụi cỏ có một người đứng lên. Hắn ta bị dọa mặt mũi tràn đầy tái nhợt, thế nhưng lúc này lại hưng phấn gần như muốn nhảy ra ngoài! Hắn ta cầm điện thoại di động lên, gọi cho Trương Xuân Hoa: "Phó Tổng Biên, bà đoán tôi chụp được cái gì!" "Cái gì?" "Tôi chụp được Vong Xuyên ở cùng với Thẩm ảnh đế! Thẩm ảnh đế lái xe tới đón cô ta! Bà nói xem... Vong Xuyên có phải là tình nhân của Thẩm ảnh đế hay không?" Trương Xuân Hoa nghe nói như thế, trực tiếp tỉnh ngộ: "Mau trở lại, chuẩn bị đưa tin! Lần này, tòa soạn chúng ta phải nổi danh!"