Hạ Noãn Noãn ngơ ngác nằm trên thảm, nghe tiếng hít thở Thẩm Tử Hào bời vì ngủ mà phát ra. Cô cắn môi trong chốc lát, lúc này mới ngồi xuống, nhìn người bên cạnh mình giống như đã chết, Hạ Noãn Noãn cắn môi, hốc mắt đều đỏ. Thế nhưng quay đầu nhìn Thẩm Tử Hào, đã thấy cậu ta vẫn ngủ rất say như cũ, một chút cũng không có bộ dáng muốn tỉnh lại. Cô nhìn cực lâu, lúc này mới đứng lên, nỗ lực vịn Thẩm Tử Hào lên, đắp chăn cho cậu ta, lúc này mới mặc quần áo vào. Giờ khắc này, Hạ Noãn Noãn hoàn toàn không biết nên đối mặt Thẩm Tử Hào thế nào. Cô nhất định phải nói. Cô thích Thẩm Tử Hào. Ở bên trong (Sáng chói), lúc cô bị khó xử, cậu như anh hùng từ trên trời giáng xuống, để cho cô tại thời điểm đó, liền yêu Thẩm Tử Hào. Kỳ thật có đôi khi, yêu một người, thật ra chỉ cần một giây đồng hồ. Thế nhưng cô lại chưa từng có nghĩ tới, có một ngày, sẽ cùng cậu ấy phát sinh quan hệ. Thân phận hai người bọn họ, chênh lệch nhiều lắm. Hạ Noãn Noãn nghĩ tới đây, vội vàng cúi thấp đầu xuống, hốt hoảng thu thập đồ đạc, mang theo rương hành lý của mình, liền nhanh chóng rời khỏi phòng. - Sau mấy tiếng, Thẩm Tử Hào chậm rãi tỉnh táo lại. Lúc mở mắt, đau đầu muốn nứt. Nhưng nhìn thấy ga giường mầu hồng, còn có mùi thơm ngát sạch sẽ, lúc này cậu ta mới nhớ tới, đã xảy ra chuyện gì. Ánh mắt Thẩm Tử Hào ngẩn ngơ, có chút đăm đăm. Khi mơ mơ màng màng, cậu ta nhớ rõ đã cùng Hạ Noãn Noãn... Nghĩ tới đây, cậu ta vội vàng nhảy xuống giường, muốn tìm cô ấy. Thế nhưng, trong phòng căn bản cũng không có người. Thẩm Tử Hào nhíu mày, khoác lên áo choàng tắm, tìm điện thoại di động trong phòng. Lấy ví tiền trong túi ra, tiện tay ném bên cạnh, tìm kiếm điện thoại di động lần nữa, chợt sững sờ. Cậu ta quay đầu, lần nhìn về phía túi tiền của mình. Đi ra ngoài, thật ra mang tiền mặt rất không tiện, đại bộ phận cậu ta đều quét thẻ. Cho nên trong ví chỉ có 2000 đồng. Nhưng bây giờ, 2000 này không thấy. Thẩm Tử Hào nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác không thoải mái. Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên. Cậu ta tìm được điện thoại di động dưới gối, liền thấy ba chữ Hạ Noãn Noãn. Thẩm Tử Hào ngẩn người, lúc này mới nghe điện thoại. Hạ Noãn Noãn tiếng rất thấp: " Thẩm tiên sinh? Anh tỉnh chưa?" Thẩm Tử Hào khẽ ừ một tiếng. Trong lúc nhất thời, hai người đều không nói gì. Một lát sau, Hạ Noãn Noãn mới mở miệng giải thích lần nữa: "Bệnh tình dì Hạ, đã ổn định lại, bà đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, không có việc gì." "A." Thẩm Tử Hào có chút không khỏi xấu hổ, cậu ấy ho khan một tiếng, "Cái kia, vừa rồi tôi..." Hạ Noãn Noãn lại giống như nhận lấy kinh hãi, lập tức mở miệng: "Thẩm tiên sinh, tôi, tôi không cần anh phụ trách..." Không cần phụ trách? Thẩm Tử Hào nhíu mày, ánh mắt rơi trên ví tiền của mình, khóe môi lập tức nhếch lên: "Vậy 2000 đồng ngủ một giấc, giá cả không cao, nhưng cũng không rẻ." Một câu vừa dứt, Hạ Noãn Noãn hơi sững sờ. Đứng trên ban công phòng bệnh Hạ Diệp Hoa, cô ấy ngơ ngác nhìn về phía trước. Hạ Noãn Noãn cắn môi, tay cầm thật chặt điện thoại di động. Thì ra, trong mắt cậu, mình là một người như vậy? Bị cậu ngủ, cho nên cầm tiền của cậu... Bên môi Hạ Noãn Noãn tràn ra một nụ cười khổ, chợt không muốn giải thích nữa. Cô ấy chỉ cảm thấy, có một loại cảm giác đau đớn.