Hạ Noãn Noãn nhìn bộ dạng của cậu ta, mím môi, tiếp tục mở miệng: "Trên thế giới này, không có mẹ không cần con. Tôi tin tưởng, năm đó mấy người có hiểu lầm, có nỗi khổ tâm." Một câu, để Thẩm Tử Hào đứng lên: " Có nỗi khổ gì, có thể vứt bỏ con của mình sao?" Hạ Noãn Noãn nghẹn lại: " Tôi không biết." Thẩm Tử Hào nhíu lông mày, hừ lạnh một tiếng. Hạ Noãn Noãn liền đi tới, ngồi bên cạnh cậu ta: " Tâm tình anh không tốt, hoặc là tôi tâm sự với anh nhé?" Thẩm Tử Hào đứng lên: "Cút ngay!" Hạ Noãn Noãn không nhúc nhích. Một lát sau, cô rút ra một trang giấy, viết xuống số điện thoại của mình: "Nếu như anh có chuyện, có thể gọi điện thoại cho tôi." Sau đó, cô liền cúi đầu, yên lặng rời đi. Thẩm Tử Hào nhíu mày, không khỏi nhìn bóng lưng cô, hừ lạnh một tiếng, tiện tay đem tờ giấy kia, ném vào bụi cỏ bên. Sau năm phút. Cậu ta từ đình nghỉ mát, nhảy vào trong bụi cỏ, nhặt tờ giấy kia trở về, vo viên tờ giấy, tùy ý nhét vào trong túi. - Trong biệt thự. Thẩm Lương Xuyên tới khuya về nhà, nhìn thấy hai người phụ nữ, trông mong ngồi ở trên ghế sofa chờ anh. Anh vừa về nhà, Hạ Diệp Hoa liền đứng lên, nhét một cái thẻ cho anh: " Trong này là 200 vạn, là tài sản riêng của mẹ những năm này, con lấy ra trước, đi phát tiền lương cho công nhân đi." Sau đó liền chỉ nhưng hàng xa xỉ bên cạnh: " Những vật này, ngày mai ta sẽ mang bán, hẳn là có thể bán một số tiền." "Còn có, khu này của chúng ta, có hai ngôi biệt thự, ta thấy bán một cái đi rất tốt." Nói đến đây, trầm mặc một chút: "Đều bán đi cũng được, chúng ta có thể đi thuê phòng ở." Thẩm Lương Xuyên nhìn bà bàn giao một chút như thế, biết bà nói xong, lúc này mới khẽ mở miệng: "Nói xong rồi sao?" Hạ Diệp Hoa gật đầu. Thẩm Lương Xuyên khẽ ồ một tiếng, thu thẻ ngân hàng vào, đi lên lầu. Hạ Diệp Hoa:... Kiều Luyến:... Kiều Luyến cũng đi theo lên lầu. Lên trên lầu, trông thấy Thẩm Lương Xuyên, không nhịn được mở miệng: "Cái kia, công ty của các anh thiếu người sao?" Thẩm Lương Xuyên nhíu mày: "Làm sao?" Kiều Luyến: "Em có thể đi làm không cần tiền lương." Thẩm Lương Xuyên:... Cho nên, hiện tại anh đã chán nản đến thế sao? Anh cười, đưa tay ra, sờ lên đầu Kiều Luyến. Tùy tiện ném thẻ ngân hàng của Hạ Diệp Hoa lên mặt bàn: "Anh đi tắm." Chờ đến khi Thẩm Lương Xuyên đi vào phòng tắm, lúc này Kiều Luyến mới cầm điện thoại di động lên. Sau khi cầm điện thoại di động lên, liền phát hiện! Tin về vấn đề tài vụ của công ty Thẩm Lương Xuyên, vậy mà đa sớm đưa tin! Nhiều vấn đề này, nhìn qua làm cho người ta cảm thấy, có lẽ ngày mai sẽ phá sản! Chủ yếu vấn đề là vốn lưu động. Kiều Luyến cắn môi, ngẩng đầu nhìn về trong phòng tắm, người đàn ông đang tắm. Lần này, anh phải làm sao? Vốn đang tự hỏi, bỗng nhiên có tin nhắn tới, là số Lục Nam Trạch: (nhìn thấy báo cáo chưa? Em thật sự nhẫn tâm, để anh ta không có gì cả sao?) Kiều Luyến lập tức siết chặt nắm đấm. Cùng lúc đó, người đàn ông đang ở trong phòng tắm, vẻ mặt trở nên càng ngày càng sắc bén. Nước nóng từ trên đầu dội xuống, để tròng mắt của anh lóe ra lệ quang. Ngủ say quá lâu, hình như có người đã quên đi, kỳ thật anh không phải mèo, là một đầu sư tử. Nơi này là Bắc Kinh, địa bàn của anh.